Editor: Mèo ™
Ngay lập tức, trong lòng Cố Phán như tên đã lên cung, căng cứng. Gương mặt bánh mì của cô nhíu lại do dự hồi lâu mới huơ tay nói: “Anh Thiệu Thần, khi nào thì mẹ anh đến? Ngay bây giờ sao?”
Không đợi Trần Thiệu Thần trả lời, cô lại hỏi tiếp: “Bác gái muốn đến đón lễ Giáng Sinh với anh sao? Hôm nay đến đây?”
Lần đầu tiên Trần Thiệu Thần thấy được dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, anh cong khoé môi mỉm cười thích thú.
Cô đáng thương huơ tay, nói: “Anh Thiệu Thần, em về đây.” Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng gặp mặt người lớn trong nhà anh mà.
Trần Thiệu Thần khẽ thở dài một hơi, ngưng mắt nhìn cô. “Bây giờ mẹ anh vẫn còn ở thành phố C, ngày mai mới bay đến đây.”
Cố Phán cau mày, trừng mắt liếc anh một cái nảy lửa, thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. “Anh dám lừa em! Đồ xấu xa!”
Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Anh đâu có nói hôm nay mẹ anh sẽ đến, là tự em nghĩ như vậy mà.” Anh nói nhẹ nhàng như mây vay nước chảy, hại tim Cố Phán đập thình thịch như đánh trống.
Trần Thiệu Thần bước tới trước mặt cô, nắm lấy tay Cố Phán mới phát hiện trong lòng bàn tay cô đã rịn ướt mồ hôi, anh bật cười. “Em không muốn gặp mẹ anh đến vậy sao?”
Cố Phán cúi thấp đầu, trong lòng rất mâu thuẫn, bàng hoàng lo lắng. Không phải không muốn, mà là không dám.
Thấy cô cúi đầu càng ngày càng thấp, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/3260598/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.