Ngày hôm sau, Tống Hoài Thừa đưa con gái đến trường. Bên ngoài từng đợt gió thu thổi qua, khác hẳn gió miền nam dịu nhẹ, quét qua mặt có chút khô nứt đau thấu xương.
Xuống xe, ba Tống đứng cạnh Cố Phán, khoác áo đội mũ cho cô. Ông giơ tay nhìn đồng hồ, cách tiết đầu tiên còn 15 phút.
"Vào học đi."
Cố Phán bước chân chưa động, nhìn ông, khoa tay, "Ba ba, người nhớ chú ý sức khỏe, bình thường xã giao đừng nên uống rượu."
"Biết rồi biết rồi, con cũng vậy. Đừng học theo mẹ con, thức đêm vẽ vời, con còn trẻ, không cần khổ cực như vậy." Tống Hoài Thừa nhíu mày căn dặn.
Cố Phán mỉm cười, "Còn ông ngoại, người với mẹ có thời gian đi thăm ông một chút, thực ra ông rất nhớ hai người."
Tống Hoài Thừa hít một hơi, đưa tay vỗ vỗ mặt cô, "Mau vào đi, bên ngoài gió lớn."
Cố Phán cố tình bước chậm lại, trong khoảnh khắc bước qua cổng trường, cô quay đầu lại, xa xa nhìn thấy cha vẫy tay với cô. Y hệt năm đó trước cổng trường tiểu học, ông vẫn đứng ở ngoài cửa không hề rời đi, chỉ là khi đó, đáy mắt của ông là lo lắng cùng căng thẳng, hiện tại là nồng đậm không nỡ.
Đến phòng học, mọi người gần như đã đông đủ.
Cô nhìn thấy Đường Đàm, bước nhanh qua ngồi xuống. GIảng viên môn "Tĩnh vật" là một lão thầy hiền lành, đối với bọn họ đặc biệt kiên nhẫn, đương nhiên yêu cầu cũng rất cao, vẫn tàn nhẫn kiểm tra kiến thức cơ bản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/3260592/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.