Chương trước
Chương sau
Tại bar Ảo Quốc, nam nhân ngồi trên ghế với gương mặt điển trai mang dáng vẻ suy tư toả ra sức hút điên đảo.

Bỗng một bóng người đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện:

- Thiên Uy, hôm nay cậu lại có nhã hứng ngồi đây ngắm nữ nhân sao?

Hắn nghe vậy lại liếc mắt lên nhìn người vừa đến một cái:

- Trong phòng hơi ngột ngạt.

- Haha... ngột ngạt? Mình thấy trong lòng cậu mới ngột ngạt, lại có vấn đề gì sao?

Hắn nghe vậy đưa tay với lấy ly rượu nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:

- Cô ta nói là một người đàn ông dấu mặt không rõ danh tính bỏ tiền thuê cô ta ám sát mình.

Vĩnh Kiệt nghe vậy có chút ngỡ ngàng sau đó lại bật cười:

- Thiên Uy, cậu vì điều đó mà phiền não sao? Hay là cậu sợ cô ta đang lừa dối cậu?

Hắn lúc này khẽ nhíu mày nhìn sang anh:

- Trương Vĩnh Kiệt! Mình có đủ sức để khâu cái miệng cậu lại. "Sợ" không có trong từ điển của mình.

- Vậy rốt cuộc cậu bận tâm chuyện đấy làm gì? Dù cô ta nói thật hay cô ta lừa dối cậu thì đâu có ảnh hưởng gì? Thiên Uy, mình thấy cậu đang để tâm đến cô ta nhiều quá rồi.

Hắn nghe vậy lại tức giận cười hắt một cái:

- Để tâm? Cô ta sao? Chỉ cần mình nhìn một cái, có vô kể nữ nhân đều tình nguyện lên giường mình, tại sao phải để tâm đến cô ta.

- Vậy sao?

- Không tin? Được, mình sẽ cho cậu thấy.

Nói rồi hắn liền đưa mắt nhìn vào một nữ nhân ngồi ở bàn bên cạnh, bờ môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.

Nữ nhân kia thấy vậy lại ra vẻ thẹn thùng rồi đứng dậy yểu điệu đi lại chỗ hắn. Ả chỉ mặc một chiếc váy body hai dây, cổ trễ tới mức tưởng chừng hai quả ngực muốn rơi ra ngoài. Ai mà không biết nam nhân điển trai ấy là Vũ Thiên Uy - người đàn ông mà biết bao cô gái ao ước muốn được lên giường. Vì vậy khi được hắn chú ý, ả hận không thể nhào vào lòng hắn luôn ấy chứ.

Nét mặt thì tỏ vẻ ngại ngùng nhưng thân thể lại mạnh bạo ngồi hẳn vào trong lòng hắn, hai bầu ngực áp sát vào người, vòng tay qua cổ hắn rồi nhõng nhẹo nói:

- Thiên Uy, anh gọi em sao?

Hắn lúc này mỉm cười ma mị, bàn tay đưa lên xoa bóp bầu ngực của ả khẽ thì thầm vào tai:

- Khiến tôi vui vẻ một chút.

Ả ta nghe vậy trong lòng mừng rên, bàn tay mạnh dạn luồn vào trong lớp áo sơmi của hắn lượn lờ. Gương mặt bắt đầu ghé sát lại rồi cúi xuống hôn lên môi hắn mà hắn cũng thoả mãn đáp trả.

Chỉ là khi chiếc lưỡi vừa quấn lấy nhau, hình ảnh của trận kích tình đêm qua lại ùa về, cảm giác ấy lại khiến hắn lưu luyến không ngừng. Trước giờ, nữ nhân hắn chỉ dùng qua một lần, tại sao đối với cô lại có ham muốn đến như vậy? Chẳng nhẽ như Vĩnh Kiệt nói, hắn thật sự là để tâm đến cô? Không đúng, chắc chắn không đúng!

Bất chợt đôi mắt lại loé lên tia chán ghét, mạnh tay đẩy ả ta ngã xuống đất, rồi lạnh nhạt nói:

- Trình độ kém như vậy mà cũng muốn hầu hạ tôi?

Ả ta lúc này liền vội vàng đứng dậy đi lại chỗ hắn, mặt dày áp sát vào người hắn, lả lơi nói:

- Thiên Uy, anh không vừa lòng chỗ nào, nói em sẽ sửa.

Hắn nghe vậy chỉ nhìn ả bằng đôi mắt sắc lạnh rồi gằn lên:



- CÚT!

Cả người hắn toát ra tà khí ghê rợn khiến ả cũng phải run rẩy mà vội vàng rời đi.

Vĩnh Kiệt trông thấy một màn như vậy lại bật cười lớn:

- Thiên Uy, sao vậy? Không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa rồi sao?

Hắn nghe vậy lại bực bội rót lấy ly rượu uống cạn rồi đặt mạnh xuống bàn:

- Loại phụ nữ tầm thường như vậy, mình không có hứng thú.

Nói rồi, hắn cũng đứng dậy trở ra, Vĩnh Kiệt ngồi đấy dõi theo bóng hắn bờ môi lại cong lên ý cười:

- Thiên Uy, cậu đã động tâm rồi.

* * * * *

Tối hôm ấy, tại biệt thự của hắn, cô trong lòng có chút lo lắng, sợ hắn sẽ làm gì em trai của mình liền đi ra mở cửa phòng, một chút ngỡ ngàng, không còn một bóng người nào đứng canh gác trước cửa phòng cô nữa.

Băng Nhi khó hiểu ngó trước nhìn sau rồi đi xuống lầu, dì Lưu thấy cô liền vội vàng đi tới:

- Dậy rồi sao? Dì mới nấu cơm xong, con lại ăn đi.

Băng Nhi nghe vậy nhìn đến bà rồi lạnh nhạt hỏi:

- Mấy người kia đâu?

Dì Lưu thấy cô hỏi vậy lại mỉm cười:

- Cậu chủ nói không cần phải trông chừng con nữa nên đã cho bọn họ rời đi rồi.

Băng Nhi lúc này mới ra vẻ hiểu chuyện, hắn biết cô sẽ không dám làm gì bởi vì em trai cô đang ở trong tầm kiểm soát của hắn. Bị nắm được điểm yếu chẳng khác gì rồng mất đầu, cô vẫn không thể phản kháng hắn nhưng nếu không có người giám sát mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.

Dì Lưu thấy cô mải suy nghĩ điều gì đấy lại lên tiếng gọi:

- Băng Nhi, lại ăn cơm đi.

Cô nghe vậy mới chợt bừng tỉnh, nhìn bà một cái rồi đi lại bàn ăn ở trong bếp mà ngồi xuống dùng phần ăn của mình.

Sau bữa cơm, cô quay trở về phòng, trong đầu không ngừng toan tính gì đấy một hồi rồi lại quay trở ra. Từng bước chậm rãi đi sang căn phòng đối diện, bàn tay đưa lên vặn núm cửa nhưng lại bị khoá trái, như đoán trước được tình huống này cô lấy một miếng kim loại đã chuẩn bị sẵn, chỉ một vài thao tác nhỏ cánh cửa liền bật mở, cả một thư phòng rộng lớn với bạt ngàn loại sách được xếp ngay ngắn trên giá. Băng Nhi vội vàng đi vào, soi sét từng vị trí một như đang muốn tìm một thứ gì đó. Sau một hồi lục soát, kết quả chỉ là một con số không, Băng Nhi khẽ nhíu mày nhìn vào đống sách trên giá nói nhỏ:

- Rốt cuộc hắn để ở đâu.

Bàn tay theo phản xạ lướt qua từng cuốn sách một với đủ thứ thể loại như chính trị, triết học hay những quyển sách quý của các tác giả nổi tiếng đều được chễm trệ đặt trên giá này. Bất chợt bàn tay dừng lại ở một quyển sách không có tiêu đề, cô liền lấy làm hiếu kỳ định đưa tay ra lấy, bỗng:

- Cô làm gì ở đây?

Thanh âm rét lạnh ấy vang lên làm tay cô khựng lại, từ từ quay mặt sang nhìn bóng người đứng đấy. Hắn rốt cuộc về từ khi nào, tại sao đến tiếng xe cô còn không nghe thấy.

Băng Nhi trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh nói:

- Tôi có việc muốn tìm anh, đi qua thấy cửa phòng không đóng nghĩ anh ở đây nên mới đi vào.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh loé lên một tia nghi hoặc, từng bước chậm rãi tiến về phía cô:

- Tìm tôi hay là tìm cái khác? Triệu Băng Nhi, cô tốt nhất nên nói một lý do chính đáng.

Băng Nhi nghe vậy có chút chột dạ, bất giác lùi người lại, rồi gấp gáp nói:



- Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh sẽ không đụng tới thằng bé.

Lời vừa dứt hắn liền đưa tay lên siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt nhìn trừng xuống gương mặt vô cảm ấy. Trong lòng hắn vốn đang chứa sẵn sự bực tức vì câu nói "để tâm" của Vĩnh Kiệt, bây giờ lại thấy cô mờ ám xuất hiện ở đây càng làm hắn nổi điên. Thiên kim tiểu thư, người mẫu, ảnh hậu hắn còn không đếm xỉa vậy cô là cái thá gì? Chỉ là hắn có cảm giác ở cô có một sự bí ẩn nào đó nhưng lại không thể nhìn ra được, bởi đôi mắt của cô lạnh tới mức không thể thấy được một tia cảm xúc nào:

- Triệu Băng Nhi, cô nên biết cô còn đứng ở đây nói chuyện được là vì tôi chưa muốn giết cô. Đừng có thử sức nhẫn nại của tôi.

Băng Nhi lúc này gương mặt đã tái nhợt vì cổ bị hắn siết quá chặt nhưng dáng vẻ lại bình thản nhìn lên hắn vẫn chỉ là một sự lạnh nhạt đến kinh ngạc:

- Vậy giết tôi đi.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn ấy một tia khó hiểu. Nữ nhân này thật sự khó đoán được trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Dáng hình mảnh mai trông liễu yếu đào tơ nhưng nội tâm bên trong lại mạnh mẽ và quật cường đến kinh ngạc. Trước giờ, ở trước mặt hắn bất kể là phụ nữ hay đàn ông đều bảy phần là kinh sợ, ba phần là kính nể, tuyệt nhiên không có ai lại dám ngạo mạn như cô thách thức hắn như vậy, điều đó lại chạm đến lòng tự tôn của hắn, cô là cho rằng hắn không dám giết cô sao? Nghĩ vậy, lửa giận mỗi lúc một trỗi dậy, đôi mắt hằn lên những tia đỏ giữ tợn, bàn tay chạy nổi những gân xanh mà siết lấy cổ cô mạnh hơn:

- TRIỆU BĂNG NHI, CÔ DÁM THÁCH THỨC TÔI?

Cô bây giờ gương mặt đã trở nên nhăn nhó, hơi thở mỗi lúc một yếu ớt dần nhưng kỳ lạ lại chẳng một lời van xin, đôi mắt hướng đến hắn còn loé lên tia xem thường.

Thiên Uy thấy dáng vẻ của cô như vậy trong lòng ngọn lửa tức giận liền bùng lên dữ dội, thẳng tay hắt mạnh cô xuống đất.

Băng Nhi lúc này mới kiếm được chút không khí liền gấp gáp thở.

- Triệu Băng Nhi, để tôi chỉ cho cô biết ở trước mặt tôi nên dùng thái độ như thế nào.

Lời vừa dứt hắn liền tiến lại gần, một giây sau đó bàn tay thô bạo xé toạc chiếc áo trên người cô ra.

Băng Nhi thấy vậy liền kinh hãi giữ chặt lấy mảnh áo rách che trước ngực mình:

- Vũ Thiên Uy, anh định làm gì?

Hắn bây giờ đôi mắt giống một con thú dữ, nhìn cô như muốn cào xé mà ăn tươi nuốt sống vậy:

- Tôi định làm gì sao? Nhắc nhở cô một chút.

Nói rồi hắn liền cúi xuống gắt gao mà hôn lên bờ môi của cô, nói chính xác hơn là hắn đang ngấu nghiến, cắn lên đôi cánh đào ấy.

Cơn đau từ miệng truyền đến, cô dùng tay đấm mạnh vào ngực hắn liền bị hắn giữ chặt lấy, cả người cô từ tay xuống chân đều bị hắn kiềm chặt không thể kháng cự.

Đôi mắt vì thế đã chuyển sang đỏ ngàu, Băng Nhi lo sợ cắn mạnh xuống đầu lưỡi của hắn, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào khoang miệng đến tanh tưởi.

Hắn đau đớn khẽ nhíu mày rời ra, bàn tay thô bạo không ngần ngại giáng xuống mặt cô một cái tát mạnh đến đau rát.

Bờ môi còn sưng lên vì sự điên cuồng của hắn khi nãy giờ lại thêm một vết rách tứa máu ở khoé miệng khiến cô ngỡ ngàng. Từ bé đến giờ, dù cho cô phạm sai lầm cỡ nào, ba hay mẹ cô đều không bao giờ đánh lên gương mặt cô và anh cũng vậy, dù khắt khe dạy dỗ nhưng cũng chưa một lần xuống tay tát cô, vậy mà hắn - một kẻ vốn đối với cô không có chút liên hệ, cũng chẳng mang ân tình lại không do dự mạnh tay như vậy.

Một giọt nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống, là vì cái tát đấy thật sự rất đau hay là vì hành động đó lại khiến cô cảm thấy tổn thương.

Hắn lúc này lại chẳng để tâm đến vẻ mặt của cô, tầm mắt chỉ nhìn xuống thân thể đẫy đà ấy mà nổi lên ham muốn dục vọng.

Điên cuồng cào xé hết tất cả những ngăn cách trên cơ thể xuống, bàn tay thô bạo tách hai chân của cô ra, mạnh mẽ đưa cự long to lớn đi vào không dạo đầu.

Nơi mật tư bị bất ngờ xâm nhập, Băng Nhi nhíu mày đau đớn kêu lên một tiếng. Hạ thân truyền đến từng cơn đau dữ dội và dồn dập, khoé mắt không tự chủ lại để rơi ra hai dòng lệ uất ức. Cô phải cắn chặt xuống bờ môi mỏng đấy để không cho bật ra tiếng, hai bàn tay túm chặt lấy hông hắn, móng tay đâm sâu vào da thịt hắn như muốn cấu xé đến tứa máu.

Nhìn xuống vẻ mặt không cam tâm của cô hắn càng điên cuồng mà động thân mạnh mẽ hơn. Bất chợt hắn lại đi ra, bàn tay túm chặt lấy eo cô xoay người lại, đặt cô ở tư thế nhục nhã nhất mà vận động không ngừng.

Băng Nhi lúc này cả gương mặt đã đầm đìa nữa nước mắt, bờ môi cắn mạnh đến mức sắp bật máu, hai bàn tay siết chặt lại hằn lên những đường gân xanh. Cơn đau thể xác này làm sao so được sự tổn thương của tâm can. Thà hắn một phát súng giết chết cô còn hơn lại đối xử với cô như thế này, nhục nhã nhưng lại không thể phản kháng. Cô hận hắn, hận thấu xương tuỷ, hận đến mức chỉ cần có cơ hội cô nhất định sẽ giết chết hắn không day dứt.

Trong căn phòng rộng lớn với bạt ngàn những giá sách trang trọng lại xuất hiện hai thân ảnh loã lồ đang dính chặt lấy nhau.

Tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng va chạm của hai cơ thể như muốn dội thẳng vào từng giọt nước mắt đang đọng lại trên sàn.

Một trận mây mưa kịch liệt, kẻ hưng phấn người lại uất ức không cam chịu mà trời ngoài kia giờ mới bắt đầu về đêm, trăng còn đang rực rỡ, có lẽ đây sẽ là một đêm dài đằng đẵng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.