Tiếng nước róc rách từ trong phòng vệ sinh cứ chảy mãi không có điểm dừng. Băng Nhi đứng đấy thẫn thờ nhìn mình ở trong gương với hai má đã ửng hồng. 
Tuy không phải là lần đầu bọn họ tiếp xúc như vậy nhưng không hiểu sao khoảnh khắc khi nãy lại khiến tim cô chợt đập nhanh hơn một nhịp. 
Đưa bàn tay hứng lấy chút nước cúi xuống hắt thẳng vào mặt, đôi mắt nhìn thẳng vào thân ảnh trong gương mà tự dặn lòng: 
- Triệu Băng Nhi, mày hãy tỉnh táo lại đi. 
Lời vừa dứt, tín hiệu của chiếc đồng hồ đeo tay lại phát lên, gương mặt cô lập tức chuyển hoá sắc lạnh, bàn tay đưa lên bấm vào một nút, thanh âm truyền ra: 
- Triệu Băng Nhi, em hình như quên tôi rồi? 
Cô nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp lại: 
- Không quên! 
- Vậy sao? Nếu vậy, thứ tôi bảo em tìm kiếm sao rồi? 
- Vẫn chưa có cơ hội tiếp cận nhưng đã có chút manh mối. 
- Tốt, trong thời gian sớm nhất hãy đem về cho tôi. 
- Được! 
Nói rồi cô đưa tay lên định bấm vào một nút thì tiếng nói lại truyền ra: 
- Băng Nhi! 
Bàn tay chợt khựng lại nhưng cô không trả lời, thanh âm lại tiếp tục phát lên: 
- Em đang giận tôi chuyện ở buổi tiệc sao? Thật ra tôi cố tình làm vậy là để cho hắn có thêm thiện cảm với em, mọi chuyện em sẽ có thể tiến hành dễ hơn. Băng Nhi, tôi sẽ đợi em quay trở về! 
Cô nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2940033/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.