Giữa bầu trời đen tối với ánh trăng đã khuyết đi một nửa, ở bãi đất hoang đấy một chiếc xe màu đen sang trọng dừng ở đấy với ánh đèn vàng chói mắt chiếu thẳng vào căn nhà hoang tàn.
Đám người áo đen đứng gác ở đấy phải đưa tay lên che bớt đi ánh sáng nhức mắt đó.
Qua kẽ hở của những ngón tay, bóng dáng của một nam nhân từ trong xe bước xuống, hai tay đút túi từng bước lãnh đạm đi đến trước đầu xe nhìn đám người trước mặt:
- Các ngươi tốt nhất nên tự mình đưa người ra đây!
Là vì đứng cùng chiều với ánh sáng nên cái bọn họ có thể thấy chỉ là một bóng người với thân Tây trang sang trọng nhưng lại toả ra sát khí có thể giết chết bất cứ ai đến gần khiến người ta khiếp sợ.
Một tên trong đám đó lấy hết dũng khí bước lên nhìn về phía hắn có chút run rẩy nói:
- Chủ tịch đã dặn, không được để cho hắn vào trong.
Hắn nghe vậy bờ môi khẽ cong lên một đường, trên gương mặt tối tăm bị khuất ánh sáng ấy lại thấy được một ánh nhìn sắc lạnh khủng khiếp:
- Rượu mừng không uống, muốn uống rượu phạt?
Lời vừa dứt hắn liền rút súng ra, một giây sau đó vang lên năm tiếng nổ lớn "ĐOÀNG, ĐOÀNG, ĐOÀNG, ĐOÀNG, ĐOÀNG" lần lượt từng bóng người đổ gục xuống đất xõng xoài.
Thao tác của hắn nhanh đến mức khiến bọn họ không còn kịp phản ứng, vài người còn lại nhìn cảnh tượng vừa rồi mớt chợt bừng tỉnh, lấy súng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-tinh-la-bien-lua/2940030/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.