Chương trước
Chương sau
Ở trong một căn phòng rộng lớn với gam màu đen xám lạnh lẽo, nam nhân với ngũ quan tinh xảo ngồi tựa lưng vào thành ghế, vắt chéo chân, tay cầm ly trà nóng mà nhàn nhã nhấp từng chút một rồi hướng đến người đàn ông trước mặt chậm rãi nói:

- Trí Hào, ngươi đến giờ cũng không chịu nói sao?

Người đàn ông kia nghe vậy vẫn đứng nghiêm nghị ở đó rồi bình thản nói:

- Bang chủ, thật sự không có gì đáng để ngài bận tâm.

- Trí Hào, ngươi theo ta được bao lâu rồi?

- Mười năm, tôi còn nhớ ngày ấy là ngài đã cứu tôi khỏi sự truy sát của Quỷ Thiên Hội, tôi cả đời cũng sẽ không quên.

Ngạo Thiên nghe vậy lại mỉm cười một cái, nhấp một ngụm trà rồi lãnh đạm nói:

- Ngươi giờ đã đủ lông đủ cánh rồi, hay là cũng nên ra ngoài tự kiếm cho mình một cơ ngơi riêng đi, đừng theo sau ta nữa.

- Bang chủ, ơn cứu mạng của ngài Trí Hào tôi đã nguyện cả đời theo sau trợ giúp cho ngài, quyết không rời đi.

Lời Trí Hào vừa dứt, anh liền đặt mạnh ly trà xuống bàn khiến nước văng tung toé:

- Vậy ngươi còn dám không nói cho ta biết sao? Rốt cuộc Băng Nhi đã nói gì với ngươi?

Đáp lại lời anh vẫn chỉ là một khoảng không im lặng, Ngạo Thiên thấy vậy càng tức giận hơn:

- Trí Hào, nếu ngươi coi ta là chủ nhân thì hãy nói. Còn không, hãy rời đi, ta không cần ngươi nữa, ta cũng sẽ không trách ngươi.

- Bang chủ...

- Ngươi chỉ được quyền lựa chọn, không nên nói thêm.

Trí Hào đã từng hứa rằng, dù có phản bội bản thân, cũng sẽ không phản bội Tống Ngạo Thiên, đôi mắt cảm kích nhìn đến anh lưỡng lự một hồi, trong lòng thầm rấy lên câu day dứt: "Băng Nhi, xin lỗi em!"

- Cô ấy nhờ tôi điều tra người của Sát Địa Hội.

Anh nghe vậy khẽ nhíu mày rồi lạnh giọng hỏi:

- Người của Sát Địa Hội? Cô ấy điều tra làm gì?

- Tôi cũng có hơi thắc mắc nên khi điều tra người của Sát Địa Hội có tìm hiểu thêm vài chuyện khác, có lẽ liên quan đến một nam sinh.

- Nam sinh? Đã điều tra là ai?

- Cũng chỉ là một thằng bé, học tại trường quốc gia thành phố tên là Triệu Băng Phong!

Ngạo Thiên lúc này trừng mắt lên, trong đầu không ngừng lặp lại cái tên đó rồi bất giác nói:

- Triệu Băng Phong, Triệu Băng Nhi. Mẹ kiếp, cô ta giám lừa dối tôi. Mau điều tra tất cả thông tin về thằng bé.

Trí Hạo nghe vậy chỉ gật đầu rời đi mà anh ngồi đấy đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khoảng không vô tận một cơn giận tột cùng.

Thân ảnh của người con gái mỏng manh nhưng lại đầy nghị lực khiến người khác cũng phải kinh ngạc.

Cả người cô là những vết thương lớn nhỏ, những giọt máu còn chưa khô bám dính lên quần áo tạo thành những mảng màu ghê rợn.

Băng Nhi vội vã chạy vào phía trong bệnh viện rồi tiến lại phía ghế chờ nơi mà Phương Đan và Vĩnh Kiệt đang ngồi đấy mà gấp gáp hỏi:

- Phương Đan, thằng bé sao rồi?

Phương Đan lúc này nhìn lên cô một giây kinh sợ liền đứng bật dậy:

- Băng Nhi, cậu... cậu sao lại ra nông nỗi này.

- Phương Đan, mình không sao? Mình muốn biết thằng bé như thế nào rồi?

Phương Đan nghe vậy đôi mắt có chút mệt mỏi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu rồi lại nhìn sang cô khẽ lắc đầu:

- Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng liền bật mở, một nữ y tá vội vàng bước ra gấp gáp nói:

- Bệnh nhân không cầm được máu, vì là nhóm máu AB, kho dữ liệu không đủ chúng tôi cần hỗ trợ máu kịp thời. Xin hỏi ai ở đây là người nhà có cùng nhóm máu với bệnh nhân?



Cô nghe vậy gương mặt có chút lo sợ bước lên vội vã nói:

- Tôi... tôi là chị của nó!

Hắn từ phía ngoài đi vào thấy vậy lại bực bội lên tiếng:

- Băng Nhi, em còn chưa đủ thảm hại hay sao mà còn muốn lấy máu?

Cô không để tâm lời nói của hắn chỉ gấp gáp tiến lại gần nữ y tá mà nói:

- Tôi đến đâu để thử máu?

Nữ y tá nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới có chút ái ngại:

- Cô có ổn không?

- Tôi không sao!

Thấy cô cương quyết như vậy nữ y tá cũng đành miễn cưỡng:

- Được rồi, đi theo tôi. Trước mắt kiểm tra vết thương đã rồi sẽ thử máu. Nếu mọi thứ đều ổn chúng tôi sẽ tiến hành lấy máu của cô.

Nói rồi nữ y ta cũng lướt qua cô đi vê phía hành lang, Băng Nhi thấy vậy cũng vội vàng quay người bước theo bỗng một lực giữ cánh tay cô lại:

- Em nghĩ mình mạnh mẽ lắm sao?

Cô nghe vậy lại ngước mắt lên nhìn hắn vẻ mặt lạnh nhạt:

- Vậy thì sao? Anh có thể thay tôi cứu thằng bé không?

Hắn nhìn cô khẽ nhíu mày, rồi bình thản nói:

- Nếu có thể, tôi sẽ làm.

Cô nghe vậy có chút ngỡ ngàng, tâm ý của hắn không phải cô không cảm nhận được, chỉ là...... đôi mắt chợt trùng xuống, từ từ rút tay khỏi tay hắn, lạnh nhạt nói:

- Nhưng tôi không muốn mang ơn anh.

Nói rồi cô cũng lướt qua hắn mà rời đi, tim gan không hiểu sao lúc này chợt quặn thắt lại đến khó thở. Cô ngay từ đầu gặp hắn là đã có mục đích, vấn đề ở chỗ là thực hiện sớm hay muộn mà thôi. Qua hai lần cứu mạng, cô vốn đã mang ơn hắn rồi, cô sợ nếu mang ơn quá nhiều thì đến một ngày nào đó cô phải xuống tay giết hắn, chắc chắn cô sẽ không đành lòng. Nhưng có lẽ cô không biết, từ ngay lúc này cô vốn đã không đành lòng rồi.

Hắn đứng đấy nhìn theo bóng dáng vừa đi khuất sau phía cánh cửa phòng mà cảm thấy thương xót đến đau lòng. Một kẻ cao ngạo như hắn là người mà chỉ cần nhìn một cái nữ nhân đó liền tình nguyện leo lên giường hắn không đòi danh lợi, vậy mà lại năm lần bảy lượt bày tỏ tâm ý với cô lại bị cô thẳng thừng cự tuyệt, nếu nói đó là một điều sỉ nhục chắc chắn là có nhưng nhiều hơn thế chính là tâm tư bị tổn thương nặng nề.

Vĩnh Kiệt nãy giờ im lặng chứng kiến một màn tuyệt tình như vậy cũng chỉ biết thở dài đi đến bên cạnh hắn vỗ vai một cái:

- Nếu nghe lời mình sớm hơn có phải tốt không.

Hắn nghe vậy liền nhìn sang anh một ánh mắt cảnh cáo. Vĩnh Kiệt liền vội vàng cười trừ rồi chuyển sang chuyện khác:

- Đám người đó cậu xử gọn rồi?

- Phải.

- Sắp lớn chuyện rồi đấy. Tuy địa bàn của Sát Địa Hội không lớn, lão đại của chúng ra tay cũng tàn nhẫn nhưng sống cũng khá biết điều "nước sông không phạm nước giếng" chỉ là nếu đã đụng đến người của lão hơn nữa còn một lúc nhiều người như vậy, khó tránh sẽ có rắc rối.

Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, hai tay đút túi đi lại phía ghế chờ mà ngồi xuống rồi lấy trong tay ra một điếu thuốc châm lên hút:

- So với những gì mấy tên khốn đó làm thì trả như vậy là đã nương tay rồi. Còn nếu lão đã không biết điều thì Quỷ Thiên Hội cũng đã lâu chưa có mở rộng địa bàn rồi.

Vĩnh Kiệt nghe vậy có chút giật mình nhìn hắn:

- Cậu định thanh toán cả bang phái?

- Có gì không được sao?

- Thiên Uy, cậu quên sự kiện của năm đó rồi sao? Các bang phái thanh toán lẫn nhau, bên nào cũng bị tổn thất nặng nề về người và của, xã hội khi ấy cũng thêm phần loạn. Chính phủ đã phải can thiệp vào, nhiều bang hội đã bị giải tán số còn lại hoạt động chỉ trong địa bàn gần như đã thống nhất sẽ không để xảy ra chuyện thanh toán giữa các bang phái để tránh lặp lại sự kiện năm đó. Thiên Uy, sự kiện năm ấy, ba cậu và lão già kia cũng đã bỏ mạng. Cậu không nên xuất phát từ tình cảm cá nhân mà hành động lỗ mãng, Quỷ Thiên Hội đang nắm trong tay sinh mạng của rất nhiều anh em.

Hắn nghe vậy lại chỉ đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi thật sâu rồi tựa lưng vào thành ghế ngửa mặt lên trần nhà mà nhả khói ra, trầm ngâm một hồi rồi nhàn nhạt nói:

- Đứng đầu Quỷ Thiên Hội, nắm trong tay cả hàng ngàn sinh mạng nhưng đến cả người yêu thương của mình cũng không thể bảo vệ nổi, vậy thì quyền lực này, mình cần để làm gì?



Vĩnh Kiệt nhìn hắn một tia ngỡ ngàng, người nam nhân này quả thật không hề đùa giỡn, hắn đối với cô còn sâu đậm hơn những gì anh nghĩ, muốn quay đầu lại cũng không còn được nữa rồi.

Lúc này, nữ y tá khi nãy đi lại phía bọn họ phá vỡ cả không gian tĩnh lặng:

- Cô ấy sau khi lấy máu đã kiệt sức mà thiếp đi rồi. Chúng tôi đã chuyển đến phòng hồi sức, hãy để một ngươi qua chăm sóc cô ấy.

Nói rồi nữ y tá đấy cũng vội vã đi vào phòng cấp cứu.

Phương Đan nghe vậy định toan rời đi thì hắn liền đứng dậy, vứt điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dập tàn:

- Tôi sẽ lại với cô ấy, hai người hãy ở đây đi.

Nói rồi hắn hai tay đút túi, quay tấm lưng rộng lớn về phía bọn họ mà lãnh đạm bước về phía hành lang kia.

Phương Đan nhìn theo bóng dáng hắn lại chợt thấy thương cảm mà vô thức nói:

- Anh ta yêu Băng Nhi như vậy, tại sao khi ấy còn mạnh tay như vậy?

Vĩnh Kiệt đứng bên cạnh tầm mắt cũng nhìn về phía hắn, lãnh đạm nói:

- Cậu ta có thể không để tâm chuyện có phải cô ấy làm hay không, điều nhạy cảm của cậu ta chính là người nam nhân đó - Tống Ngạo Thiên.

- Tống Ngạo Thiên? Không phải là người đứng đầu của Hắc Long Bang sao?

- Cô cũng biết hắn?

- Cả cái xã hội này ai không biết Quỷ Thiên Hội và Hắc Long Bang. Cũng giống như Vũ Thiên Uy và Tống Ngạo Thiên vậy. Khi nãy hai người nhắc lại sự kiện năm đó, tôi cũng đã được nghe ba kể lại, vẫn chỉ xoay vòng ở hai thế lực lớn mạnh này.

- Mọi chuyện đều có sự uẩn khúc mâu thuẫn của đời trước. Ngay cả tôi là bạn thân của cậu ta, cũng không thể biết rõ được thực sự nguyên do là vì đâu.

Phương Đan nghe vậy chỉ khẽ thở dài một cái rồi như sực nhớ ra điều gì đấy liền quay sang anh hỏi:

- Về chuyện phát tán clip đó, đã có thông tin gì mới chưa? Bất luận anh ta có bỏ qua cho Băng Nhi hay không, tôi đã hứa hết thời hạn một tuần thì nhất định phải cho anh ta một câu trả lời.

Vĩnh Kiệt lúc này nhìn sang Phương Đan lại có chút kinh ngạc, nhìn là dáng vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng nội tâm bên trong lại khá mạnh mẽ so với bề ngoài, kiểu phụ nữ này thật sự rất có sức hút.

- Trước mắt đã thả tên đấy ra rồi, cứ để hắn nghĩ mình không bị nghi ngờ, người của tôi vẫn luôn bám sát theo dõi. Có động thái là sẽ biết ngay thôi.

Phương Đan nghe vậy liền gật đầu, khẽ mỉm cười một cái:

- Vĩnh Kiệt, cảm ơn anh!

- Không cần cảm ơn. Tôi cũng chỉ muốn giúp cậu ta tỉnh ngộ lại một chút thôi.

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở, đèn cũng đã được tắt.

Vị bác sĩ già bước ra với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt vô cùng mệt mỏi mà tháo chiếc khẩu trang xuống:

- Rất may ca phẫu thuật đã thành công. Thời gian này chỉ cần chăm sóc bệnh nhân nhiều một chút là được.

Phương Đan nghe vậy nét mặt liền rạng rỡ đi đến cầm tay ông bác sĩ:

- Bác sĩ Chu, thật cảm ơn ngài.

- Từ tiểu thư đừng khách sáo, tôi và Từ lão gia có thân tình, việc tiểu thư nhờ nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp huống gì đây là việc cứu người cũng là trách nhiệm của tôi.

Cùng lúc đấy, chiếc giường chở Băng Phong được đẩy ra, vị bác sĩ thấy vậy cũng cúi đầu chào rồi rời đi.

Phương Đan thấy vậy liền quay sang Vĩnh Kiệt nói:

- Đã không sao rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Tôi ở lại với thằng bé được rồi, dù sao cũng phải đợi Băng Nhi tỉnh dậy rồi báo tin với cô ấy.

- Ở đây có nhân viên chăm sóc, nếu cô mệt hay là cứ để họ làm đi.

- Không được, Băng Nhi đã nhờ vả tôi, tôi không thể để người khác làm thay được.

Nói rồi cô cũng mỉm cười, bàn tay đưa lên vẫy chào với anh một cái rồi cũng theo chân nữ y tá đang đẩy Băng Phong rời đi.

Vĩnh Kiệt đứng đấy dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia bờ môi vô thức lại khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ.

Một đêm dài đằng đẵng đã dần dần trôi qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.