21.
Không có ô tô, ngày nào Hạ tiên sinh cũng phải chờ xe bus số 161, còn thường xuyên diễn cảnh đau thương trước trạm chờ vì muộn một giây là thêm nửa giờ chờ đợi.
Hạ tiên sinh nghĩ đến đây, mặc kệ mất mặt mà có ý tưởng đi nhờ:
– Cậu thường đi làm lúc mấy giờ?
– Sớm thì sáu giờ mà muộn thì sáu rưỡi, sao vậy?
– Không có gì.
Hạ tiên sinh cảm thấy mình vẫn không nỡ rời xa xe bus số 161.
22.
Vào ngày hôm sau, cái “không nỡ” của Hạ tiên sinh liền bị chính anh quẳng đi sau khi trông thấy tài xế xe bus.
Dạo này công ty giao thông vận tải cũng ngầu thật, có gan tuyển cả Husky!
Chuyến xe này của Hạ tiên sinh đúng là nhấp nhô, vừa xuống xe, anh liền ôm thùng rác bắt đầu nôn.
Hạ tiên sinh không say xe nhưng anh say Husky.
Hồi còn đi học, anh không được chọn chỗ ngồi, kết quả là chỗ đằng trước có con Golden, bên trái là con Samoyed, bên phải liền là Ngao Tây Tạng, phía sau đúng chuẩn Husky, thảm thật sự!
Cũng may là trong số họ có Golden học hành chăm chỉ, Samoyed lại suốt ngày thất thần, Ngao Tây Tạng không thích phản ứng với người không liên quan, chỉ riêng có con Husky đằng sau thì suốt ngày bôi bôi vẽ vẽ, chọc chọc ngoáy ngoáy, hơn nữa còn không phân biệt đối tượng trêu chọc, ngay cả Ngao Tây Tạng nó cũng dám ra tay, bị tẩn bao lần vẫn không chừa.
Sống qua ba năm đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-dang-ay-thich-tui-hong/3064184/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.