Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame
*****
Vương Trác như một con thú nhỏ xù lông quay đầu lườm Hà Hạo.
Không biết Hà Hạo đã nhìn cậu trong bao lâu, đầu hơi nghiêng, tầm mắt lướt qua người ngồi phía trước đường đường chính chính dừng trên mặt Vương Trác, thấy hai gò má Vương Trác hồng hồng, lại liên hệ với chuyện vừa rồi hai người Vương Trác và Lâm Phi Nhiên cùng cúi đầu nghịch điện thoại, Hà Hạo cũng đoán được tám phần, cong mắt, cười dung túng.
Bộ dáng của hắn không phải loại đứng giữa đám đông vẫn chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là đẹp trai như Cố Khải Phong, nhưng lại là vẻ đẹp khiến người ta không dằn lòng được mà nhìn thêm, thuộc vào loại càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhất là hai con ngươi thâm thúy hơn người thường kia, khi cười rộ lên khiến cho người ta có cảm giác rất ôn nhu.
Vương Trác bị hắn cười đến tâm thần rung động, vèo một phát quay đầu lại.
Cậu đứng ngồi không yên, trong lòng loạn lên như bị một cơn lốc cuốn qua, cậu nôn nóng chun chun mũi, vo viên tờ giấy của Hà Hạo thành một cục nhăn nhúm nắm chặt trong tay.
Lúc này, bức màn bên cạnh Vương Trác bị gió thổi tung lên, ánh nắng rực rỡ chói chang tìm được khe hở mà chui vào chiếu lên người cậu, giữa hè, lại sau mười hai giờ, ánh nắng giống như một đám lửa, lén lút đâm vào chỗ không thể nói, cũng để chỗ kia đốt cháy toàn thân Vương Trác, khiến da gà toàn thân cậu đều nổi lên.
“Phù…” Vương Trác thở mạnh ra, hạ quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13800/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.