Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Phòng ngủ của Vương Trác không khóa, vì thế Lâm Phi Nhiên lập tức đẩy cửa xông vào.
Cửa sổ trong phòng để ngỏ, ngay khoảnh khắc cửa ra vào được mở ra, một trận gió lùa mang theo không khí bức bối tích tụ đã lâu ào ạt thổi qua, khiến linh hồn Vương Trác bay lên phần phật, từ đầu đến chân còn uốn lượn tựa như sóng gợn lăn tăn…
Cực kỳ giống một lá cờ!
Điểm này rất khác với những quỷ hồn mà Lâm Phi Nhiên thường thấy. Theo kinh nghiệm của cậu, trừ quỷ dữ ra thì những quỷ hồn thông thường sẽ không có bất cứ mối quan hệ qua lại nào đối với thế giới vật chất xung quanh, kể cả trời có đang nổi bão cấp mười hai thì bọn chúng cũng chẳng rung rinh lấy một sợi tóc.
Lúc này thân thể Vương Trác đang ngã vật xuống giường, Lâm Phi Nhiên vừa thở hổn hển vừa lại gần xem xét, liền phát hiện đối phương vẫn còn sống, lồng ngực cậu ta phập phồng đều đặn, hơi thở sâu và dài, giống như đang ngủ rất say sưa vậy.
Bấy giờ Cố Khải Phong đã mở con mắt âm dương, hai người không hẹn mà cùng mà nhìn nhìn linh hồn của Vương Trác, lại quay sang ngó ngó thân thể đang sống nhăn răng của cậu ta, cuối cùng ăn ý mà liếc nhau một cái.
“Em nghĩ nó đã chết à?” Cố Khải Phong hỏi.
Tiếng chuông báo tan lớp lờ mờ truyền tới từ tòa nhà dạy học ở xa xa.
“… Đúng vậy.” Lâm Phi Nhiên lập tức rơi vào trạng thái u mê, “Xảy ra chuyện gì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13792/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.