Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Lâm Phi Nhiên lui vào góc tường, căng thẳng đến mức đầu ngón chân cũng cuộn lại, dù yếu ớt nhưng vẫn cố chống đỡ: “Của tôi, tôi cởi xong liền để trên giường, cuối cùng quên mất…”
Dù sao thì đồng phục bộ nào chẳng giống nhau, tuy quần áo của Cố Khải Phong lớn hơn của Lâm Phi Nhiên một size, nhưng khác biệt nho nhỏ như vậy cũng không thể vừa liếc mắt đã nhận ra ngay được.
Chỉ là, những lúc Lâm Phi Nhiên nói dối, con mắt sẽ đảo qua đảo lại vì bất an.
Cố Khải Phong buồn cười nhìn người nọ: “Thật không?”
Ánh mắt đảo loạn khắp nơi chính là điểm đặc thù mỗi khi Lâm Phi Nhiên nói dối, song, bình thường phần lớn mọi người đều không chú ý đến thói quen của bản thân mình, mà Cố Khải Phong cũng không định nói cho Lâm Phi Nhiên biết.
Lâm Phi Nhiên gật đầu: “Thật mà.”
Cố Khải Phong thản nhiên “Ồ” một tiếng, giả vờ muốn xuống giường.
“Ông mau ngủ đi, còn đi xuống làm gì?” Lâm Phi Nhiên vội vàng ngồi bật dậy, dùng sức kéo tay Cố Khải Phong, nhiệt tình mời mọc phương ngủ lại giường mình.
Đáy mắt lóe lên một tia trêu ghẹo như có như không, song giọng nói của Cố Khải Phong vẫn cực kì bình tĩnh: “Đột nhiên muốn đi kiểm tra đồng phục của mình ghê.”
Nhất thời mặt Lâm Phi Nhiên đỏ như một quả cà chua chín: “…”
Cố Khải Phong lại càng thêm chắc chắc, khóe miệng loáng thoáng cong lên: “Nhóc lừa đảo, có khai thật không nào?”
“… Của ông.” Lâm Phi Nhiên vô cùng xấu hổ vùi mặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13733/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.