Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Nghe lời Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên xem lại đống chú giải một lượt từ đầu đến cuối một cách cẩn thận, sau đó nằm trong chăn đọc sách giáo khoa. Suốt cả quá trình, cậu vẫn luôn dùng chân khéo léo mà chạm vào chân Cố Khải Phong, bộ dáng vô cùng hiền lành ngoan ngoãn.
Nửa giờ sau, Lâm Phi Nhiên trực tiếp chìm vào giấc ngủ… Cũng không biết cuối cùng cậu có học thuộc được bài văn cổ kia không.
Lúc này, phòng ngủ vẫn chưa tắt đèn, Cố Khải Phong buồn cười nhìn tên nhóc vừa ôm sách Ngữ văn vừa ngủ đến say sưa ở bên cạnh, vươn tay định giúp cậu lấy sách đi. Song, ngoài ý muốn chính là, khi hắn mới rút sách ra một chút, Lâm Phi Nhiên đã mơ mơ màng màng kéo ngược trở về. Động tác bất ngờ ấy khiến mu bàn tay Cố Khải Phong lơ đãng chạm môi cậu. Cảm giác mềm mại mang theo hơi lạnh kia giống như một bàn tay vô hình bé nhỏ, một phen cào vào đầu tim Cố Khải Phong, như gần mà lại như xa, như mơ hồ mà lại như rõ rệt.
Cố Khải Phong nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phi Nhiên trong chốc lát, cũng không rút cánh tay đang bị đối phương ôm về.
Độ ấm của lồng ngực Lâm Phi Nhiên xuyên qua áo ngủ, truyền vào da thịt trên cánh tay Cố Khải Phong, khiến hắn cảm thấy có phần thỏa mãn. Hắn hơi nheo mắt, để ánh nhìn lưu luyến trên đường xương quai xanh tinh tế của người kia một lát.
Từ năm mười bốn tuổi, Cố Khải Phong đã phát hiện tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13721/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.