Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tiết Toán bắt đầu được một lát, Cố Khải Phong mở vở nháp, lấy bút ghi một hàng chữ nhỏ lên trên rồi đẩy ra cạnh bàn, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ hai cái, ý bảo Lâm Phi Nhiên nhìn xem.
Lâm Phi Nhiên cúi đầu, mang theo vài phần ghen tị mà nhìn dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ kia — “Muốn ngồi cạnh tôi như vậy à?”
Lâm Phi Nhiên hết đường chối cãi, không khỏi đỏ mặt lên, thừa dịp thầy giáo không chú ý, cậu đoạt lấy quyển nháp, viết xuống hai câu rồi ném trở về.
— “Không phải! Tôi muốn ngồi bàn cuối để tiện chơi di động thôi!”
Chữ Lâm Phi Nhiên vốn xấu, vừa rồi lại còn viết vội trong tình huống không có bàn kê, cho nên hai dòng chữ này khó coi không khác gì chó gẩy cơm cả. Cố Khải Phong sờ cằm, kéo quyển vở lại gần một chút, cau mày, nghiêm túc phân biệt từng chữ Lâm Phi Nhiên đã viết ra.
“…” Nhìn động tác của đối phương, người nào đó cảm thấy mất thể diện không gì sánh được, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, viết lại dòng chữ kia một lần nữa!
Cố Khải Phong chỉ vào ba chữ “Tôi muốn ngồi” ở trên mặt giấy, thấp giọng hỏi: “Cái gì đây?”
Thừa dịp thấy Toán quay lưng viết bảng, Lâm Phi Nhiên cúi người dán miệng vào lỗ tai Cố Khải Phong, dài giọng thì thầm: “Tôi – muốn – ngồi — ”
Cố Khải Phong phì cười.
Vương Trác trưng ra vẻ mặt không tài nào chịu nổi, thấp giọng mắng đùa: “Đệt, chúng mày một vừa hai phải thôi…”
Lâm Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-cau-thich-toi-khong/13719/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.