Ký ức là những thứ vô nghĩa nhất cõi đời. "Khi chuyện xưa chỉ còn là cơngió thoảng, như đám khói tàn, tựa đám mây tan, xưa ta thế nào, ai cònnhớ chăng?"
Lúc Tần Ninh nói chia tay, Tô Mạc đang uống dở tách trà. Nghe người con trai đối diện nói xong, cô cười nhàn nhạt,uống cho cạn chén rồi thong thả gật đầu, bảo "Ừ". Tần Ninh chết lặng, hồ như anh còn muốn giải thích thêm điều gì nhưng vô ích, Tô Mạc đã trảtiền và rời bước. Anh ngồi trơ trọi, thẫn thờ trông theo bóng người congái đang dần xa khuất, khe khẽ buông tiếng thở dài.
Rõ ràng người nói chia tay là anh, nhưng sao anh lại cảm thấy chính mình mới là người bị bị bỏ rơi.
Nụ cười anh chua chát thay. Khi tà váy tua rua của người con gái đã xathật xa, anh mới từ từ định thần lại, rút di động gọi cho cô nàng mớiquen. Bỗng có ai đó tóm chặt tay anh. Một chàng trai lạ mặt khôi ngôtrừng trừng nhìn như thể đang định ăn tươi nuốt sống anh. Bộ dạng hắntrông mới hoang dại làm sao! Tần Ninh hoảng hốt toan giằng ra thì ngườikia đã lên tiếng, giọng hắn dằn xuống vẻ như đang cố kiềm chế tâm trạngmột cách khó khăn:
- Cô ấy là Tô Mạc phải không?
Ánh mắthằn học của anh ta khiến Tần Ninh thót tim. Anh gật đầu theo phản xạnhưng ngay sau đấy lại nhận ra mình vừa làm gì đó không đúng. Người kiabuông tay, cắm đầu đuổi theo tà váy thấp thoáng vừa rồi đi ban nãy. Hắnbối rối, hắn loạng quạng tựa như một con quái vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158377/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.