Vừa vào, cả nhóm liềnbắt gặp các bạn trai ngồi lù lù trong quán, cười nói tung trời nổ đất từ lúc nào không hay. Diệp Tử Khiêm cũng ngồi đó, nhưng không tham giacuộc đại náo với chúng bạn mà chỉ ngồi cắn môi trông rất lẻ loi.
Thấy các gái bước vào, mấy bạn nam đồng lọat ngẩng đầu lên chào hỏi huyênnáo. Vì đều học cùng lớp nên cả bọn chuyển sang ngồi bàn lớn với nhaurồi buôn chuyện rí ra rí rách. Lúc Tô Mạc ngồi xuống, hình như Diệp TửKhiêm có liếc nhìn cô nhưng chẳng nói nửa lời. Khuôn mặt tuấn tú chàubạu đang mải trầm ngâm điều gì đó dữ dội lắm thì phải. Tô Mạc làm lơ như không nhìn thấy, cố hòa vào cuộc nói chuyện giữa chúng bạn để ra vẻthân thiết với xung quanh lắm. Nhưng chủ đề của các nam thanh nữ tú chỉxoay quanh những xa xỉ phẩm như túi xách Hermes, nước hoa Chanel haysiêu xe, biệt thự, cô có muốn chen vào góp nửa lời cũng chẳng được. Dầndần, Tô Mạc nhận ra khoảng cách giữa mình và những con người kia nênchẳng buồn nhập vai hề phụ họa nữa. Cô đói bụng, chỉ muốn ăn. Bỗng dưngcó một cô nàng lên tiếng:
- À, đúng rồi, tớ quên không hỏi. Bố Tô Mạc làm nghề gì thế?
Tô Mạc sững người, ngẩng mặt khỏi bát cơm và thành thật nói nhỏ:
- Mẹ tớ bán rong.
- Hả? – Vài đứa há hốc mồm rồi sau đấy không nhịn được liền hể hả cười.Duy chỉ có Diệp Tử Khiêm vẫn ngồi lặng thinh, tần mần nghịch đôi đũatrên tay như thể đó là thứ đồ chơi thú vị nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158371/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.