Có lẽ Tô Mạc mệt mỏi lắm nên mới say ngủ được giữa chốn huyên nào này.
Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa sát vào bờ vai Tử Khiêm. Khoảng trống giữa haingười giờ chỉ còn là con số không, Tử Khiêm ngồi im không nhúc nhích đểcảm nhận hết từng hơi thở êm dịu của cô, ngắm khuôn mặt còn nhòe nhoẹtnhững giọt nước mắt. Cậu ngây ra vì đây là lần đầu tiên được ở gần Mạcđến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau,tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đangnói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây látvì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.”
Đó là ai màđến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâuvào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vàogiấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên tronglòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất địnhsẽ tìm được người đó thôi mà.”
Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trởnên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thiOlympic kết thúc, thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158347/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.