Cuối cùng Ôn Tư Niên cũng lên tiếng để kết thúc khoảng im lặng tưởng chừng dài vô tận ấy:
- Hôm nay anh đưa đứa em tới xin lỗi em. – Anh nói với giọng thờ ơ, taychỉ đứa con gái câng câng đứng bên cạnh rồi cười hiền – Bạch Hạ là emanh, nghe nói con bé không phải với em, anh thay mặt nó xin lỗi.
Tô Mạc vẫn lặng câm từ nãy đến giờ, đôi mắt âm thầm trông về phía anh, thi thoản lại quay sang nhìn cái đứa vừa đánh cô để rồi câu hỏi cay đắngnhất trong lòng cuối cùng cũng phải bật ra:
- Anh Tư Niên, anhđính hôn rồi à? – Cô vẫn xưng hô với anh theo thói quen vốn có như thểhai người vẫn đang là hai đứa trẻ chẳng màng chuyện đời rối rắm, chỉbiết có nhau là đủ như ngày nào, em ngây thơ chớp nhẹ đôi mắt, thấy anhvẫn ở gần bên em, đến mức giơ tay là chạm tới.
Vẻ mặt Ôn Tư Niêncó chút khác lạ, hình như xưng hô thân quen ấy đã mê hoặc anh. Đôi mắtcố tình tỏ ra vô cảm nãy giờ bỗng nhìn vu vơ đi đâu, một lúc sau anh mới khẽ trả lời:
- Ừ.
- Tao nói cho mày nghe, người ta khôngnhững đính hôn rồi mà còn sắp làm đám cưới đấy! Thế nên làm ơn đừng nhìn anh rể tao với con mắt đong đưa kinh tởm ấy nữa! – Bạch Hạ không quátmà chỉ ngọt ngào đay nghiến, càng ngọt ngào bao nhiêu Tô Mạc lại càngxót xa bấy nhiêu đến độ cô không dám nhìn vào anh nữa mà gục hẳn mặtxuống, sống lưng khom lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158340/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.