- Nhưng em chỉ muốn ăn ở quán đấy thôi! – Tô Mạc phụng phịu nói, Ôn Tư Niên vẫn không chịu, cô bèn nài nỉ thêm – Đi mà anh!
Làm sao nỡ chối từ trước cái miệng nhõng nhẽo ấy, anh đành gật đầu đồng ý.Cô chợt nhớ hình như nhiều năm trước đây anh cũng luôn thế này. Chỉ cầncô nũng nịu khẩn cầu một câu, thì việc có lớn đến mấy Ôn Tư Niên cũngkhông bao giờ nhăn mặt từ chối. Hóa ra sau bao nhiêu năm anh vẫn y nhưthế, vẫn là anh Tư Niên cô yêu nhất trên đời. Hai người bàn bạc một hồirồi quyết định đi xe buýt tới quán ngõ Vĩnh Bình.
Quán nhỏ thôinhưng làm ăn rất phất, bên trong đã chật kín thực khách sành ăn, đâu đâu cũng vang lên những tiếng suýt xoa nghe cay xè. Hai người cũng gặp mayvì chưa phải chờ lâu đã có một đôi tình nhân ăn xong bỏ lại bàn trống,vừa đủ cho hai người ngồi vào.
Chủ quán lau sách chiếc bàn, TôMạc sành sỏi chọn nước lẩu và thức ăn kèm, chẳng mấy chốc bát đĩa đã bày chật bàn. Nhìn bát canh đỏ hồng chẳng nhìn thấy đáy, da mặt anh cứ xanh mét lại. Trên đời này chẳng có gì đẻ dọa được anh, từ bé cậu nhóc TưNiên đã sớm hiểu chuyện đời nên gần như chưa bao giờ phải đầu hàng trước bất cứ thứ gì. Nhưng anh có một điểm yếu chí mạng, đó là không dám ăncay, đến một chấm hạt tiêu cũng chưa bao giờ dám nếm. Các lần ăn cay duy nhất trong cuộc đời anh toàn là những khi đi với Tô Mạc, và cũng chínhtại quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158337/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.