Cô không dám nhìnthẳng vào anh, trong lòng một mực tự cảnh cáo mình rằng: “Anh chỉ là một người anh trai, một người anh trai mà thôi”. “Tạm biệt” có nghĩa là“đừng bao giờ gặp lại nữa thì tốt hơn”. Nhưng mặc lý trí kêu gào mãnhliệt, tình cảm cứ ngang nhiên phản bội. Tô Mạc đang bần thần nghĩ ngợithì Diệp Tử Khiêm lên tiếng không chút khách sáo:
- Này, chú gì ơi, chú đang chặn đường bọn này đó! Làm ơn tránh ra một tẹo được không, bọn này phải về nhà!
- Ờ… - Ôn Tư Niên hơi bất ngờ khi bị những lời nói đó hất thẳng vào mặt. Anh lẳng lặng né sang một bên như vừa tỉnh mộng.
Vẻ bình thản kia không che giấu nổi sự lúng túng, khóe môi nhếch lên cũnggượng gạo vô ngần. Tô Mạc có đôi chút kinh ngạc trước sự quan sát tinhtế của mình, nhưng Tử Khiêm đã kịp kéo cô đi xa khỏi người đàn ông ngang nhiên chặn lối hai người.
Cô ngoảnh lại, thấy anh đứng lặng bênchiếc xe, bờ môi mỏng mím chặt lại. Anh trân trân nhìn cô như muốn khắctrọn bóng hình cô vào tim gan, ôm hết lấy nhưng ấu trĩ, vô tư của nhócTô Mạc ngày xưa vào bằng cả tâm huyết của mình. Cứ thế, từng đường từngnét hiện lên như một bức tranh hoàn chỉnh.
Nhưng sao anh lại thấy đau lòng đến thế.
Cô lặng lẽ nhìn, hình bóng anh nhòa đi như một khối đá tảng bị gió bào mòn thành hằng hà sa số mảnh vụn cát. Giờ đây nó chỉ còn là một bức tranhrách nát, ê hề la liệt trong ký ức thiếu thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158327/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.