May mà bà Lâm được đưa đến bệnh viện ngay sau khi uống thuốc không lâu nên vẫn còn kịp,chứ chậm một chút thôi là có khi mất mạng rồi.
Nhưng lúc này bàvẫn rơi vào cơn mê man. Bác sĩ nói đây chỉ là tác dụng sót lại của thuốc nên hai đứa cứ yên tâm nghỉ ngơi hoặc đi học, khi nào bà tỉnh sẽ lậptức thong báo ngay.
Tô Mạc nhất quyết không chịu đi, cô bắt Diệp Tử Khiêm về nhà xin pheeepsconf mình thì ở lại chờ cho đến khi mẹ tỉnh.
Nhưng Tử Khiêm dĩ nhiên không chịu đi, chỉ xin phép giúp cô qua điện thoại và một mực đòi ở lại bên cô. Cũng chẳng có gì to tát nhưng ít nhất đó cũng là một cách an ủi vô bờ.
Hai người tựa lưng vào nhau ngồi thầnngười trong phòng bệnh để chờ đợi, trông như đã hóa vào một bức tranhyên bình phẳng lặng để rồi mãi về sau, bức tranh ấy vẫn như mới nguyêntrong ký ức Tô Mạc. Nếu có thể, cô chỉ mong thời gian sẽ ngưng đọng mãitại giây phút ấy, để hạnh phúc không phai, để tổi hoa còn mãi.
Mãi đến chiều bà Lâm mới hơi tỉnh lại, lúc đó Tô Mạc đã mệt lả, cô gục đầulên vai Diệp Tử Khiêm, khi ấy cậu cũng đang nửa tỉnh nửa mơ.
Cănphòng bệnh không một tiếng động nhưng dường như Tô Mạc đã bất giác cảmthấy điều gì đó khác lạ nên mở choàng mắt. Có lẽ linh cảm tình mẫu tử đã đánh thức cô dậy, cô chạy vội tới bên giường với mẹ. Đôi mắt bà Lâmđang hé ra từ từ và nhìn thẳng vào Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-yeu-em/2158306/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.