Sau khi tắm rửa thoải mái, Thích Nguyệt mặc chiếc váy mà Tô Cận đã chuẩn bị cho cô. Khi ra phòng khách, cô thấy người đàn ông đã thay quần áo ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn hơn bao giờ hết.
Trong phút chốc tim Thích Nguyệt đập nhanh hơn. Cô ngơ ngác liếc nhìn đồ ăn trên bàn, ổn định lại tâm trạng ngồi xuống đối diện anh.
Trên bàn vẫn còn bày rượu vang đỏ và hoa hồng, Thích Nguyệt nói thầm: “Có phải lần đầu tiên mừng sinh nhật đâu.”
“Hôm nay khác.” Tô Cận nhướng mày rót rượu cho cô gái nhỏ, “Sinh nhật này em sẽ nhận được một món quà vô giá, có một không hai.”
Thích Nguyệt trừng mắt nhìn anh. Cái gì mà vô giá, cái gì mà có một không hai chứ, còn không phải là anh muốn làm chuyện đó sao. Thích Nguyệt cầm ly rượu nhấp một ngụm nhỏ.
Giờ phút này Tô Cận đã tạm thời ép khát vọng trong lòng xuống, nhưng sắp đến nửa đêm lòng anh càng thêm hỗn loạn.
Anh thản nhiên nhìn cổ tay, đúng 11 giờ tối. Chậc, còn 1 tiếng nữa anh mới có thể “tặng” mình cho cô gái nhỏ.
Tô Cận kiên nhẫn cắt đồ ăn cho cô gái nhỏ, sau đó nhìn cô chăm chú.
Ăn hai miếng thịt, Thích Nguyệt không chịu được ánh mắt nóng rực của người đàn ông nên buông đồ trong tay xuống: “Em không đói.”
Trước khi về cô đã ăn tối, bây giờ lại bị Tô cận nhìn chằm chằm, cô thật sự nuốt không trôi.
“Không đói thì đừng ăn,” Tô Cận gật đầu, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120478/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.