Biểu tình trên khuôn mặt anh không thay đổi, nhìn hai người đó liếc mắt một cái, cúi đầu hỏi cô gái nhỏ, “Bọn họ là ai?”
Tô Cận tất nhiên biết hai người đó là ai. Là họ hàng nuốt tiền của cô gái nhà anh, còn chiếm luôn nhà của cô.
Nghiêm túc mà nói thì anh còn phải cảm ơn chú của cô gái nhỏ. Nếu không nhờ ông ấy, cô gái nhỏ sẽ không bị ép đến thủ đô.
Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, cô dùng sức bẻ tay Tô Cận đang đặt trên eo cô, nhưng đáng tiếc là bẻ không ra.
“Bọn họ là chú và em họ của em. Tô Cận, anh buông tay trước đi.” Cô gấp đến mức đá anh.
Thích Lâm Lâm dời mắt khỏi người đàn ông trước mặt. Nhìn tương tác giữa hai người, cô ta cắn môi, thu lại mọi tâm tư, đi lên trước một bước, nghiêng đầu ôn nhu hỏi: “Chị họ, đây là ai vậy?”
Nói xong, cô ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Cận, “Chào anh, em tên là Thích Lâm Lâm, em là em họ của Thích Nguyệt.”
Giọng cô dịu dàng mềm mại, mặt đầy ngây thơ đáng yêu, giống như em gái hàng xóm.
Không biết vì sao, Thích Nguyệt rất không thoải mái, cô cực kì ghét ánh mắt Thích Lâm Lâm nhìn Tô Cận.
Cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, lặng lẽ giơ tay nhéo eo Tô Cận.
“Hả?” Tô Cận cúi đầu, sắc mặt kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ.
Thích Nguyệt hung ác trừng lại anh.
Hừ, hái hoa ngắt cỏ là đàn ông hư, hồ ly tinh quyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120458/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.