Cô cau mày suy nghĩ thật lâu, phát hiện mình thật sự không có gì muốn nói với anh cả.
Thích Nguyệt mở miệng vài lần, nhưng đều bị Tô Cận mang theo ánh mắt chờ mong nóng rực khiến cô phải nuốt những lời định nói xuống.
Cô mặt đầy rối rắm nhỏ giọng nói: "Anh, anh là người rất tốt."
"Ừ." Mặt mày Tô Cận mang theo suиɠ sướиɠ, "Ánh mắt em rất tốt."
Khoé miệng Thích Nguyệt khẽ giật, xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói: "Thế em có thể về phòng nghỉ ngơi chưa?"
Thái độ của anh thật sự quá kì lạ, Thích Nguyệt luôn có ảo giác giống như là cô đang bị theo dõi.
Sắc mặt Tô Cận bỗng cứng đờ, không tin được nói: "Em không còn lời gì khác muốn nói với anh sao?"
"Không, không còn nữa." Thích Nguyệt lắc đầu.
Thấy sắc mặt anh âm trầm, đầu quả tim Thích Nguyệt khẽ run, thật cẩn thận hỏi: "Có phải anh có chuyện muốn nói không? Anh có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp với em?"
Anh cứ nói những lời không thể hiểu được kì kì quái quái như vậy, cô thật sự đoán không ra là anh muốn gì.
Liếc nhìn cô gái nhỏ một cái, Tô Cận trầm giọng hỏi: "Đối với những lời anh vừa nói, em có suy nghĩ gì?"
Lời anh vừa nói? Thích Nguyệt khẩn trương nắm quần áo trên người, nhớ lại chuyện anh vừa nói, trong lòng đột nhiên loé lên một suy nghĩ, "Có phải anh muốn ... yêu đương?"
Tô Cận nhẹ nhàng thở ra, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng nói vào vấn đề chính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120424/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.