Sắc mặt Thích Nguyệt đỏ lên, "Đã nói không phải dỗ như vậy rồi mà."
Tay Tô Cận đặt trên eo cô hơi ngứa, bình tĩnh nói: "Tôi đã từng dỗ qua con trai của chú tôi như vậy."
"Không phải như vậy, anh nghe em nói đi chứ." Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, muốn thoát khỏi ngực anh, lại phát hiện anh ôm quá chặt.
Cô không dám nhìn thẳng hai mắt Tô Cận, mặt đỏ hồng nhỏ giọng giải thích: "Anh không cần ôm em, chỉ cần nói vài câu dễ nghe như là, như là khen em đẹp nhất, sau này sẽ không để em một mình gì đó."
Quả nhiên, Tô Cận phát hiện cô gái nhỏ giận.
Từ hôm anh hôn má cô trong bệnh viện, quan hệ hai người liền trở nên rất xấu hổ. Tính đến hiện tại, đã qua hai tuần mà hai người chưa nói với nhau một câu.
Cho dù gặp nhau ở nhà, cô gái nhỏ cũng cố ý trốn anh, ánh mắt cũng không thèm liếc anh.
Triệu Sùng ha ha, "Cái này sao, cậu mua chút quà tặng cô ấy, hoặc dẫn cô ấy đi công viên giải trí chơi, tiểu nữ sinh 17 tuổi dễ dỗ lắm."
"Tô tiên sinh, phiền anh đến trường học một chuyến, Thích Nguyệt hình như yêu sớm."
///
Khi xe ngừng ở trước cửa Nhất Trung, Tô Cận vẫn lạnh mặt như cũ. Trợ lí mở cửa xe, đứng một bên chờ anh xuống xe.
Tô Cận không nói một lời đi đến văn phòng giáo viên, anh vừa đến cửa, lời nói chanh chua của người phụ nữ lập tức chui vào tai anh.
"Mày là con nhà ai? Cha mẹ dạy mày như thế nào? Lớn lên một bộ dáng hồ ly tinh, tuổi còn nhỏ mà đi học lại bắt cá ba bốn tay."
Cửa văn phòng mở ra, Tô Cận ngước mắt, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi béo đang bắt lấy tay Thích Nguyệt. Những lời nói khó nghe không ngừng từ miệng bà ta phun ra.
Cô gái nhỏ mặt đầy tức giận, mặt và cổ đều nghẹn đến đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, nhìn như bị rất lớn uất ức.
Trợ lý đi lên gõ cửa, không khí ầm ĩ bên trong yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người tập trung vào cửa văn phòng.
Tô Cận đi vào, đứng bên cạnh Thích Nguyệt.
Thích Nguyệt ngước mắt nhìn anh một cái, lại vừa xấu hổ vừa bất an cúi đầu.
Cô giống như gây phiền phức cho Tô Cận rồi.
Nhưng trong mắt Tô Cận lại là, cô gái nhỏ nhịn nước mắt vội vàng liếc anh một cái, tràn ngập ủy khuất và bất lực.
Tầm mắt chuyển qua trên người phụ nữ trung niên, Tô Cận lãnh đạm nói: "Vị nữ sĩ* này."
*Nữ sĩ: xưng hô người lớn tuổi hơn mình một cách trịnh trọng, mang theo sự lễ phép và tôn trọng. Ở đây không phải do Tô Cận tôn trọng bà đó nhưng vì lễ phép và phép lịch sự nên xưng như vậy á. Không biết xưng tiếng việt như nào nên mình để nguyên nhé.
Người phụ nữ trung niên bị vẻ ngoài của anh khiến cho sững sờ tại chỗ. Nghe xong lời anh nói, bà ngây ngốc "Hả" một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]