Sắc mặt Thích Nguyệt hiện vẻ kinh ngạc, ấp úng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Ba người bạn đi cùng với cô đều trừng to mắt nhìn Tô Cận, không tin được hai mắt của mình.
Bọn họ ở trên mạng từng thấy qua tin tức về Tô Cận, tất nhiên là biết anh là ai.
Trong đó Hà Lệ kích động đến mặt đều đỏ, miệng run rẩy nói không nên lời.
Tô Cận lơ đãng nhìn thoáng qua Thích Nguyệt, thấy cô và Hà Lệ dựa vào nhau rất gần, hai cánh tay cũng đã chạm vào nhau.
Anh trầm mặt xuống nói “Lại đây.”
Thích Nguyệt đi đến bên cạnh anh, ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm anh.
“Tên? Chiều cao?” Tô Cận nhìn về phía Hà Lệ hỏi.
Thấy thần tượng bắt chuyện với mình, Hà Lệ kích động đến tay chân luống cuống, ấp úng đáp “Em em em tên là Hà Lệ, cao 175cm.”
Tô Cận bình tĩnh nói chuyện với Hà Lệ tầm 2 phút, thu được mọi thông tin mà anh cần.
Gia đình thì bình thường, vẻ ngoài và điều kiện kinh tế trung bình, không có năng lực cạnh tranh.
Thái độ anh hiền hòa cảm ơn ba người đã chăm sóc cho Thích Nguyệt, sau đó dẫn cô gái nhỏ đang ngây ngốc lên xe rồi rời đi.
Khi hai người về đến nhà, Thích Nguyệt chậm rãi nhớ lại đoạn đối thoại của Tô Cận và Hà Lệ, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, “Vì sao vừa rồi anh hỏi Hà Lệ nhiều câu kì lạ như vậy?”
“Kì lạ?” Tô Cận xoay người, đột nhiên hỏi một câu không hề liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phai-anh-muon-hon-em-khong/3120403/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.