- cứ để cô ấy khỏe lại đã.
Dũng nói trong tiếng thở dài, chỉ cần cô ấy còn sống, chỉ cần cô gái ấy khỏe mạnh thì bao lâu cũng anh có thể chờ.
Ông Vương cứ nắm chặt lấy tay Lan từ lúc gặp, ông muốn tiếp thêm sức mạnh cho con gái, muốn con có thể cảm nhận được hơi ấm từ tình thân mà nhanh chóng tỉnh lại..
Sau cái khoảnh khắc miên man trong bao dòng suy nghĩ như thật như mơ thì cuối cùng Lan cũng tỉnh. Ánh mắt vừa mở ra đã lập tức khép lại vì nắng..
- bố xin lỗi, để bố đi kéo rèm lại....
Lan lại từ từ mở mắt ra. Trước mắt cô là một người đàn ông vô cùng phúc hậu, ánh mắt của ông dường như có thể bao dung tất cả mọi thứ trên đời. Ông còn cười với cô nữa, tay cũng nắm lấy tay cô rất chặt.
- bác là ai...
Câu nói ấy khiến cho ông Vương ngẩn người, con gái ông sao có thể không nhận ra ông được chứ. Bàn tay lại vội vã nắm lấy tay con gái, giọng nói vô cùng gấp gáp.
- bố...bố đây mà con...con không nhận ra bố sao?
- bố....?....cháu không có bố....cháu không biết bác....
Ông Vương còn đang hoang mang chưa biết thế nào thì cả Dũng cả Thành đi vào. Thành ở lại với Lan còn Dũng thì đưa Ông Vương ra ngoài...
- bác, cháu có chuyện muốn nói riêng với bác..
Ông Vương đi rồi Thành ngồi xuống cạnh Lan, đặt bàn tay nhỏ bé kia vào tay mình rồi mỉm cười.
- cô bé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168167/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.