Ông Vương nhìn bé Bông, càng nhìn càng thấy thương con bé hơn, càng nhìn con bé ông lại nhớ đến những ngày thơ bé của Lan. Con bé đã lớn lên mà không có tình yêu thương của mẹ, lòng ông càng chùng xuống khi nghĩ đến chuyện phản đối chuyện kết hôn của Lan và người đàn ông kia. Phải chăng đó là cái duyên cái nợ của con gái ông hay sao?.
Hai ông cháu cứ ríu ra ríu rít ngoài sân, cảm giác có một đứa cháu thực sự rất thích...
Lúc này thì ở trong nhà cô giúp việc đã bắt đầu làm công việc của mình, Dũng thì cứ định đi ra ngoài sân nói chuyện với ông Vương thì lại bị Lan lôi vào.
- em bỏ tay ra đi, để anh ra nói chuyện với bố.
- bố không thích anh đâu...
- thì em từ đầu cũng có thích anh đâu.
- chuyện này hoàn toàn không giống.
- chí ít em cũng phải để anh nói chuyện với bố đã chứ, bố đã lên tiếng gì đâu mà em bảo là bố không thích anh.
- Bố em bảo tìm hiểu thêm một thời gian nữa đã...
- ( hơi buồn) ừ...anh biết rồi....
Cuộc nói chuyện kết thúc khi ông Vương dẫn bé Bông vào trong nhà, lúc này thì Dũng có điện thoại... Anh đi ra một góc sân để nghe vì đây là số điện thoại của trợ lý...
- Alo tôi nghe...
- bản kế hoạch đang ở đâu vậy giám đốc?
- tôi để ở trong ngăn kéo bàn làm việc...
- tôi không thấy...
- vậy cậu thử kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168157/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.