Mấy ngày sau đó Dũng nhận được đơn triệu tập từ tòa án, trong lòng thậm chí chẳng có một chút hoang mang nào gọi là có. Trước khi đến tòa án Dũng có nói chuyện với bé Bông, vẫn là cái thái độ hời hợt giống như bao ngày, chỉ có điều con bé trả lời một cách rất chững chạc...
- bố thực sự rất yêu con, điều này con là người rõ hơn ai hết, nên bố không cần phải nói thêm nhiều. Bố chỉ mong con có thể ở lại bên cạnh bố...
- đây là nhà con, con chưa từng có ý định rời đi khi mình chưa trưởng thành.
- bố cảm ơn con....
- bố không cần phải cảm ơn con đâu.
- Thúy An, con vẫn còn giận bố và cô Lan đúng không?
- chuyện này để nói sau đi bố, cho dù có giận thì giận hờn nào rồi cũng sẽ đến lúc qua thôi....
Dũng biết là con bé vẫn đang rất giận, nhưng chỉ cần con bé không rời đi thì mọi thứ chắc chắn còn có cơ hội.... Hôm ấy Dũng không cho Lan đi cùng, cô lại một mực muốn đi vì không yên tâm. Cuối cùng thì cả ba người đều tới đó....
Trang nhìn Dũng bằng cặp mắt vô cùng tự tin, giống như chỉ cần bước chân vào trong đó thôi thì mọi chuyện sẽ lập tức được giải quyết theo suy nghĩ của cô ta.
Cô ta đi tới trước mặt bé Bông rồi ngồi xuống, dường như cố gắng nở nụ cười hiền lành nhất với con bé.
- mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con một căn phòng với tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-oi-lay-bo-chau-khong/2168146/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.