Thời điểm Chu Tử Sách ở cửa cầu kiến, Phạm Khinh Bavừa rời giường không bao lâu, đang ăn cháo.
Phạm Khinh Ba thật sự không nghĩ tới hắn còn có thểđến tìm nàng, nên khi nghe thấy giọng nói của hắn trong lòng lộp bộp một cái,cho nên nàng không có ngăn cản Phạm Bỉnh đi ngăn người. Đêm qua thật sự phátsinh nhiều chuyện, rạng sáng ngủ bất tỉnh ít nhiều cũng là do sâu trong nội tâmmuốn trốn tránh sợ sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với hiện thực. Mà lúc nàytránh cũng không thể tránh, cho dù đầu óc loạn thành một đoàn cũng phải kếtthúc mọi chuyện.
Mặc hắn ở ngoài cửa ầm ĩ, nàng vẫn không nhanh khôngchậm chuyên tâm ăn cháo. Cho đến khi ăn xong ngụm cháo cuối cùng, buông thìa,trong đầu nàng đã tỉnh táo lên rất nhiều. Lau miệng, cầm gói đồ đã sớm chuẩn bịtốt, đi ra ngoài.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Phát Bệnh ngươi biến thanh nhưvậy thật giống yêu rống yêu kêu, cẩn thận cổ họng của ngươi!”
Phạm Bỉnh vừa nghe tiếng Phạm Khinh Ba, lập tức thíđiên thí điên chạy đến bên người nàng đứng, Bì Đản cùng đám nhỏ kia cũng chenlấn hô: “Phạm lão đại ngươi tỉnh!” “Phạm lão đại ngươi không chết a?”
Thư Sinh lúc này mới phát hiện, kỳ thực nữ nhân nàycũng không phải không được người yêu mến, ít nhất tiểu hài tử ba đến mười batuổi đều thích nàng.
“Chu giáo úy.”
Xưng hô xa cách làm Chu Tử Sách hơi hơi chấn động,ngẩng đầu lên.
Phạm Khinh Ba chưa bao giờ thấy qua bộ dáng không tứcgiận như vậy của hắn, phảng phất trong một đêm đã già đi rất nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/115879/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.