“Trước có giai nhân họ Công Tôn, một đường kiếm chuyểnkhắp bốn phương…”
Phạm Khinh Ba nhìn Chu Tử Sách trên đài múa kiếm,trong đầu cơ hồ là lập tức đã nghĩ đến lần xem đệ tử Công Tôn đại nương múakiếm, nề hà không nhớ được toàn bộ bài thơ, chỉ có thể lật đi lật lại vịnh haicâu trước.
“Hoắc như nghệ bắn cửu mặt trời lặn, kiểu như đàn đếtham long tường. Đến như sấm đình thu tức giận, bãi như giang hải ngưng thanhquang.”*
(*ý của cả câu là : tan mau như Nghệ bắn chín mặt trờirơi, oai phong như rồng bay kéo quần đế, đến như lôi đình phẫn nộ, ngừng nhưGiang hải đọng thanh quang.)
Bên tai vang lên thanh âm tán thưởng của Giải ĐôngPhong, Phạm Khinh Ba có chút giật mình nhìn hắn, “Ngươi cư nhiên biết thơ Đườngsao?”
Giải Đông Phong nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Thơ Đường?Không là là tập thơ từ hải ngoại truyền đến đông thổ sao?”
Đúng, các thời đại Đường Thi Tống Từ này đều là thơcủa đông thổ, bất quá quan trọng không phải là điểm này……… “Ta còn nghĩ ngươichỉ biết vơ vét của cải.”
Giải Đông Phong ngây ngẩn cả người, cũng bắt đầu suyxét bản thân vì sau biết bài thơ kia, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta đây trước kia cũng là Thám hoa đó nha! Đúng đúng, đời trước tiên đế lúcấy ta làm Thám hoa! Chậc chậc, thì ra ta cũng là nguyên lão ba triều.”
Sờ sờ lên khuôn mặt vẫn thập phần trẻ tuổi như trước,hắn tựa hồ lại lâm vào tưởng niệm, “Lại nói tiếp, hình như ba người đỗ năm đócũng chỉ có ta còn lại trong triều đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-thinh-tu-trong/115877/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.