Mắt Thần Tài giống như có gắn tia X quang, thành công giám định ra một tín đồ giả, dựa vào khung cửa phía trên châm chọc mỉa mai.
Chùa miếu vào lúc này không có người nào. Trừ khi là lễ lớn mùng một đầu tháng, bằng không chùa miếu ngày thường tồn tại như một chỗ tham quan, buổi sáng mở cửa buổi tối đóng cửa, muốn vào cửa còn phải trả tiền vé.
Thắp hương bái Phật không thể dẫm lên ngạch cửa, nhưng Thần Tài lúc này hai chân đều đang đạp ở trên ngạch cửa, từng trận sôi máu cứ thế trào lên.
Cái người đang quỳ trước tượng thần không ngừng lải nhải, lải nhải đến mức Thần Tài muốn trực tiếp bỏ gánh không làm.
Nhưng hắn là một thần tiên có tư cách, con nhóc này xui xẻo cũng không phải ngày một ngày hai, lúc trước hắn chỉ đứng ở trên cao nhìn xuống, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc gần hắn mới nhận ra một điều, sự tồn tại của cô ta rõ ràng chính là sự trả thù xã hội của Tư Mệnh.
Một con nhóc vừa nghèo vừa xui xẻo, mỗi ngày đi làm vài công việc, trong nhà còn có một bà lão ăn mày cần được nuôi dưỡng.
Thần Tài cao quý lãnh diễm mà nhìn Chiết Chi, tuy rằng xui xẻo như hiện tại cũng không phải do bản thân cô muốn, nhưng hắn thấy cô đáng thương như vậy, trong lòng cũng muốn động lòng trắc ẩn.
Thần Tài thoải mái hào phóng đi đến trước mặt tượng thần, quỳ xuống thật mạnh, động tĩnh rất lớn, người bên cạnh không chú ý cũng khó.
Chiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089041/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.