Bởi vì trúng thưởng một vạn năm ngàn tệ, Chiết Chi quyết định đưa Vương Quế Phân ra ngoài tiệm ăn một bữa, nhìn qua bên cạnh chính là bảo tiêu mà Thần Tài đã ban cho cô.
Hạ quyết tâm giữ người lại, ít nhất khi đi bốc thăm trúng thưởng, hay lúc đá chó đều có thể phát huy tác dụng.
“A Bảo, anh đã mất trí nhớ, vậy về sau cứ sống với tôi, nhà của tôi chỉ có mẹ và tôi thôi, tiền thuê nhà bình quân một người tám mươi tệ, bốn bỏ lên năm, thu anh một trăm đi.”
“Tôi cho cô hai trăm năm mươi luôn.” Thần Tài cười lạnh, trong giọng nói mang theo châm chọc.
Chiết Chi xem nhẹ sự trào phúng của hắn, vẻ mặt hưng phấn: “Vậy thật tốt quá, tôi có thể dùng thêm được chút điện nước nữa rồi.”
Thần Tài tức giận muốn đánh người.
Cuộc đời Chiết Chi lần đầu tiên được sống xa hoa thêm một chút, cao hứng phấn chấn về nhà, dọc theo đường đi cũng không hề phát sinh thêm tình huống xui xẻo nào: “A Bảo A Bảo, hình như tôi hết xui xẻo rồi, quả nhiên Thần Tài đã nghe được tiếng lòng thành kính của tôi, lần sau tôi sẽ tiếp tục đi bái.”
Thần Tài chính quy thiếu chút nữa bước hụt.
Hai người về đến nhà, trong phòng vô cùng an tĩnh, Thần Tài không cảm giác được hơi thở của Vương Quế Phân, bà ăn xin kia không ở đây.
Chiết Chi hoàn toàn không phát hiện: “Chắc mẹ tôi đang ngủ, anh đi nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức bà ấy.”
Thần Tài nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089025/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.