Cô nhớ rõ Vương Quế Phân rất nhiều lần muốn vứt cô đi, cuối cùng vẫn nhặt cô về, Vương Quế Phân trong lòng nghĩ như thế nào cô không biết, cô chỉ biết Vương Quế Phân không thích cô, cho nên chưa bao giờ gây phiền toái, khi còn nhỏ không khóc cũng không nháo, đến tuổi đi học cũng không đòi đi học, cũng nhờ hàng xóm giàu có thấy cô đáng thương, nên dạy cô đọc sách viết chữ.
Cho nên, Chiết Chi không chỉ không có hộ khẩu, mà còn là một người không có cả bằng cấp.
Đúng là thảm đến mức không thể thảm hơn.
Nhưng mà cô không sao cả.
Vương Quế Phân không có nghĩa vụ chăm sóc cô, bây giờ cô báo đáp Vương Quế Phân cũng chỉ vì năm đó bà ta khai ân không giết cô mà thôi.
Đến nỗi ngay cả cha mẹ ruột, cũng có khả năng không thể gặp lại.
“Thật ra mẹ tôi cũng rất đáng thương, mỗi ngày bị cơn ho hành hạ…”
Chiết Chi có chút đồng tình với Vương Quế Phân, hai người sống chung dưới một mái hiên, Vương Quế Phân nói dối kém như vậy, cô sao có thể không biết?
Cô từ trước tới giờ vốn dĩ không phải là một kẻ ngu ngốc.
Nhưng mà Chiết Chi nghĩ, cho bà ta tiền, mua thuốc cho bà ta, ít nhất Vương Quế Phân còn ở cạnh cô, không đến mức cô độc một mình.
Thế này lại giống như một mối quan hệ cộng sinh không bình đẳng!
“Cô còn cảm thấy đáng thương cho bà ta?” Thần Tài cảm thấy tam quan của bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089019/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.