Cà phê nâu thẫm trên mặt Hoa Tư Điềm nhỏ tỏng tỏng xuống nền nhà, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng liền thân, lúc này bị một ly cà phê đổ vào, muốn hoa mỹ bao nhiêu thì hoa mỹ bấy nhiêu.
Không gian yên tĩnh như chết, không một ai lên tiếng.
Lúc này, dù nói gì cũng đều xấu hổ.
Cuối cùng Hoa Tư Điềm định thần lại đầu tiên, mất khống chế hét lên: “A a a a a a! Con tiện nhân này!”
Nói xong liền xông tới muốn xé xác Chiết Chi, nhưng hành động bị một thân nhớp nhúa cản trở, cô ta vừa lôi kéo quần áo của mình, vừa trừng mắt nhìn Chiết Chi.
Cà phê ở trên đầu vẫn còn đang nhỏ tỏng tỏng, Hoa Tư Điềm bây giờ chỉ muốn giết người.
Chiết Chi cũng vô cùng bất đắc dĩ, bản thân không phải cố ý, tuy rằng đúng là cô pha cà phê để mời Hoa Tư Điềm, nhưng cái việc hất cà phê vào mặt cô ta, cô lại hoàn toàn không nghĩ tới.
“Được rồi, em đừng làm loạn nữa, vào trong kia rửa sạch đi, trong phòng nghỉ của chị có quần áo.” Hoa Tư Hàm phản ứng lại đầu tiên, túm lấy Hoa Tư Điềm lôi ra khỏi hiện trường. Hoa Tư Điềm tuy rằng không muốn buông tha cho Chiết Chi, nhưng cũng không muốn mất mặt vì cà phê đổ trên đầu.
Cô ta hung tợn trừng mắt với Chiết Chi, không tình nguyện đi vào phòng nghỉ.
Chiết Chi một tay cầm đĩa một tay cầm ly, có chút luống cuống, cái ly bị cô siết chặt, đến mức xương ngón tay cũng trở nên trắng bệch, bộ dáng đáng thương đến mức Hoa Tư Hàm cũng không nỡ nói nặng lời. Cô ấy vốn định nói vài câu, dù sao thì người bên trong kia cũng là em ruột của mình.
Kết quả…
Cô ấy bây giờ cái gì cũng không thể nói, Hoa Tư Hàm cảm thấy suy nghĩ của bản thân vô cùng đáng báo động.
Vậy mà lại cảm thấy đứa con riêng này đáng thương hơn em gái mình?
Đây là việc vô cùng không khoa học.
Nhưng rất nhanh Hoa Tư Hàm đã tìm ra được một lý do cho Chiết Chi, con bé chẳng làm sai điều gì, tại sao phải chịu đựng để người khác chỉ tay vào mũi mà mắng?
“Chi Chi, trước kia cô từng gặp qua Điềm Điềm sao?” Hoa Tư Hàm sao có thể không nhìn ra bộ dáng khiếp sợ ngoài ý muốn của Hoa Tư Điềm, chẳng qua vừa rồi sự việc xảy ra quá nhanh nên cô ấy chưa kịp hỏi thôi.
Lúc Chiết Chi nghe thấy cái kiểu xưng hô này thì bị đánh cho ngu cả người, tên của cô thật ra cũng không dễ nghe, ở nhà thì Vương Quế Phân thường hay gọi cô là Chi Chi, nhưng mà giọng nói Vương Quế Phân không dễ nghe, lúc bà ta gọi 'Chi Chi', khiến Chiết Chi cảm thấy mình như một con chuột già.
Nhưng khi xưng hô này xuất phát từ trong miệng Hoa Tư Hàm, Chiết Chi cuối cùng cũng không còn cảm thấy bản thân là con chuột già nữa, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Trước nay tôi chưa từng gặp Hoa nhị tiểu thư.”
Nhưng lời này vừa đúng lúc Hoa Tư Điềm đã thay xong quần áo đi ra nghe được, lập tức nổi điên: “Nhị cái gì nhị, cô mới là nhị!”
Chiết Chi có chút phiền, cô cảm thấy Hoa Tư Điềm đối với mình có một loại địch ý khó hiểu, cảm giác này thật làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ, vốn dĩ cô đến đây để làm chân chạy vặt, tuy rằng không có chứng minh thư cũng không có hộ khẩu, nhưng mà nguyên nhân không có hộ khẩu cũng đâu phải do cô, cô không cảm thấy có vấn đề gì, sao phải tự ti cơ chứ.
Còn Hoa Tư Điềm vừa nhìn thấy mặt cô đã mắng cô là tiện nhân, như vậy mà còn có thể nhịn thì chắc chắn là có bệnh.
“Cô vốn chính là nhị tiểu thư còn gì.” Chiết Chi trưng ra vẻ mặt 'thiên chân vô tà': “Hơn nữa, tôi cũng không phải đang mắng cô, cô tự nổi khùng rồi trách tôi sao?”
Hoa Tư Điềm vốn đang lo lắng, sau khi bị hắt nguyên một ly cà phê thì vô cùng tức giận, lúc này Chiết Chi còn quanh co lòng vòng mắng cô ta?
Sao có thể nhịn được cơ chứ?
“Chị, bây giờ Hoa thị toàn nhận những người có trình độ như vậy sao? Người không có tố chất thế này, chị nên đuổi việc cô ta đi!” Hoa Tư Điềm nói chuyện không lựa lời, hùng hùng hổ hổ, Chiết Chi cạn lời thật sự.
Những người dưới đáy xã hội lăn lê bò lết có dạng nào mà cô chưa từng thấy qua, Hoa Tư Điềm mang theo địch ý lớn đến khó hiểu như thế, hơn nữa vẻ ngoài của Hoa Tư Điềm và cô lại giống nhau đến vậy, vừa rồi cô đã phát hiện ra, chỉ là không nói mà thôi.
Hiện tại thấy Hoa Tư Điềm đang có bộ dáng tức đến hộc máu, bỗng nhiên cô có một suy đoán lớn mật.
“Hoa nhị tiểu thư, cô cứ đòi đuổi tôi đi như vậy, là có âm mưu gì sao?!” Chiết Chi nhịn không được mở miệng, dù sao cô cũng không sợ đắc tội bất cứ ai, Vương Quế Phân và cô không thân thiết, hơn nữa còn thường xuyên đạp đổ tâm ý của cô đến nghiện. Vương Quế Phân vì sao phải làm thế, cô không biết, cũng lười quan tâm.
Cô chỉ không muốn sống cô đơn một mình, nên mới cam chịu cái cuộc sống cộng sinh biến thái này.
Bản thân sống một mình, tồn tại đã vất vả rồi, vì sao còn phải tự mình làm mình không thoải mái? Không làm ở đây thì cũng có sao? Cùng lắm thì tiếp tục đi làm thêm.
“Cô có ý gì?” Hoa Tư Điềm nghe đến đó thì cả người không chịu khống chế mà run cầm cập, tố chất tâm lý thật sự quá kém.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]