Cà phê nâu thẫm trên mặt Hoa Tư Điềm nhỏ tỏng tỏng xuống nền nhà, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy trắng liền thân, lúc này bị một ly cà phê đổ vào, muốn hoa mỹ bao nhiêu thì hoa mỹ bấy nhiêu.
Không gian yên tĩnh như chết, không một ai lên tiếng.
Lúc này, dù nói gì cũng đều xấu hổ.
Cuối cùng Hoa Tư Điềm định thần lại đầu tiên, mất khống chế hét lên: “A a a a a a! Con tiện nhân này!”
Nói xong liền xông tới muốn xé xác Chiết Chi, nhưng hành động bị một thân nhớp nhúa cản trở, cô ta vừa lôi kéo quần áo của mình, vừa trừng mắt nhìn Chiết Chi.
Cà phê ở trên đầu vẫn còn đang nhỏ tỏng tỏng, Hoa Tư Điềm bây giờ chỉ muốn giết người.
Chiết Chi cũng vô cùng bất đắc dĩ, bản thân không phải cố ý, tuy rằng đúng là cô pha cà phê để mời Hoa Tư Điềm, nhưng cái việc hất cà phê vào mặt cô ta, cô lại hoàn toàn không nghĩ tới.
“Được rồi, em đừng làm loạn nữa, vào trong kia rửa sạch đi, trong phòng nghỉ của chị có quần áo.” Hoa Tư Hàm phản ứng lại đầu tiên, túm lấy Hoa Tư Điềm lôi ra khỏi hiện trường. Hoa Tư Điềm tuy rằng không muốn buông tha cho Chiết Chi, nhưng cũng không muốn mất mặt vì cà phê đổ trên đầu.
Cô ta hung tợn trừng mắt với Chiết Chi, không tình nguyện đi vào phòng nghỉ.
Chiết Chi một tay cầm đĩa một tay cầm ly, có chút luống cuống, cái ly bị cô siết chặt, đến mức xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3089010/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.