Chương trước
Chương sau
Văn Khúc Tinh nhân lúc hai người không chú ý, không chút do dự đem mấy thỏi vàng nhét hết vào trong túi, rồi ngồi xuống bên cạnh Thần Tài vốc một nắm hạt dưa: “Ta thấy mệnh cách của hai người bọn họ rồi.”

Lời dạo đầu đúng là vô cùng nhạt nhẽo, nhưng mà Văn Khúc Tinh vì muốn thể hiện bản thân vô cùng có học thức, có đầu óc hơn Tư Mệnh, nên cố gắng đem mọi chuyện miêu tả đầy nhịp điệu, Li Nguyệt xoa xoa cái trán: “Ảnh ta kêu ngươi chụp lại đâu. Lấy ra đây.”

Một lòng nhiệt huyết của Văn Khúc Tinh toàn bộ bị đông lại, yên lặng lấy di động ra, phóng lớn ảnh chụp.

Chiết Chi đời này là con gái út của Hoa Cường, lúc năm tuổi cùng Hoa Tư Hàm bị bảo mẫu lừa ra khỏi nhà, sau đó bảo mẫu lại sửa tên đổi họ, biến thành mẹ nuôi của Chiết Chi, Vương Quế Phân.

Nguyên nhân bà ta làm thế là bởi vì, muốn đưa con gái ruột của mình vào hào môn, hiện tại chính là Hoa Tư Điềm. 

Vì để Hoa Tư Điềm sống ở Hoa gia, mấy năm sau mới đem người đến, trước đó còn phải đi chỉnh dung.

Ba người đọc xong liền lập tức trầm mặc, não đúng là một bộ phận vô cùng hữu dụng, bọn họ hy vọng Tư Mệnh có thể có một cái, như vậy thì sẽ không thể viết ra cái thứ kịch bản óc chó đến mức này.

Hơn nữa, thậm chí còn có người phải cẩn trọng chấp hành.

“Cho nên, Tư Mệnh nhận tiền của ta, rồi làm việc như thế này sao?” Li Nguyệt phản ứng đầu tiên, tức đến nghiến răng nghiến lợi, định trở về xé Tư Mệnh thành tám mảnh.

“Nghe nói Tư Mệnh vì cảm động việc ngài không đến tìm hắn tính sổ, đã đem mệnh cách của Khuê Túc mấy đời sau viết rất tốt, còn đi chào hỏi với Diêm Vương, có thể đầu thai trực tiếp, không cần xếp hàng chờ đợi, xuống đó uống bát canh Mạnh Bà là có thể đi tiếp.” Văn Khúc Tinh nói hết tất cả tin tức mình biết cho Li Nguyệt.

Li Nguyệt muốn trực tiếp chơi chết Tư Mệnh.



“Ta đúng là phải cảm ơn hắn.”

“Nghe nói A Phủ cũng giống như thế, là Diêm Vương tự mình yêu cầu, dù sao hai người này cũng là bị đày xuống chịu phạt, trộn lẫn ở dưới đó cũng ảnh hưởng không ít đến địa phủ.” Văn Khúc Tinh sờ sờ cằm.

Ba người lại tiếp tục trầm mặc, dựa theo tính cách xưa nay của hai người bọn họ, không phá nát địa phủ thì xem như vận khí địa phủ vẫn còn tốt lắm.

Li Nguyệt lật lật ảnh chụp, phía sau là mệnh cách của Khuê Túc.

Vô cùng ngắn gọn: Gia đình giàu có, xa hoa dâm dật, phóng túng quá độ với phụ nữ mà chết, chết sớm.

“Tư Mệnh có phải cảm thấy, Khuê Túc vĩnh viễn sẽ không thể quay về?” Li Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn bốn chữ “phóng túng quá độ”, trong lòng không biết nên hận Tư Mệnh thêm một chút, hay là hận Thiên Đế thêm một chút.

“Ngài bình tĩnh, bình tĩnh đi.” Văn Khúc Tinh lập tức trấn an Li Nguyệt: “Mệnh cách của Khuê Túc và A Phủ bị cột vào cùng nhau, trợ giúp A Phủ chính là trợ giúp Khuê Túc, ngài yên tâm, bọn ta sẽ không để hắn chết sớm đâu!”

“Ta quan tâm hắn chết sớm hay không làm gì, vấn đề là “phóng túng quá độ” kia kìa, đồ ngu ngốc các ngươi!” Li Nguyệt tức muốn hộc máu, chết sớm thì làm sao, đầu thai vẫn là Khuê Túc, còn “phóng túng quá độ” thì không phải nữa!

Ba người thương lượng đối sách, phải tìm được hồ sơ bệnh án chỉnh dung của Hoa Tư Điềm đưa đến chỗ Hoa Tư Hàm và Hoa Cường, để không lộ dấu vết thì tốt nhất là nên để bọn họ tự tìm ra, sau đó tự đi điều tra chân tướng.

Cái loại việc phiền toái như thế này, tất nhiên không thể không rơi xuống đầu Văn Khúc Tinh, Văn Khúc Tinh kháng nghị không có hiệu quả, Thần Tài còn tâng bốc thêm mấy câu: “Trong chúng ta, ngươi thông minh nhất.”

Sau đó kẻ thông minh nhất, Văn Khúc Tinh, mơ mơ hồ hồ nhận lấy phiền toái.

Đi đến bệnh viện chỉnh dung tất nhiên sẽ có hồ sơ bệnh án, bên trên còn có chữ ký bệnh nhân, để tránh trường hợp kiện tụng không đáng có.



Chuyện này cũng không phải rất khó làm, còn việc làm thế nào để đưa hồ sơ này đến chỗ Hoa Tư Hàm và Hoa Cường, thì Văn Khúc Tinh đành phải tự nghĩ cách.

“A Phủ sắp tan làm rồi, ta đi đón cô ấy, hai người tiếp tục cắn hạt dưa đi.” Thần Tài không chút do dự rời đi, bỏ lại Li Nguyệt đang nghiến răng nghiến lợi.

Văn Khúc Tinh cảm thấy bản thân cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, miễn cho xui xẻo lan đến mình: “Công chúa, ta cần phải suy nghĩ biện pháp, có thể đi trước không?”

“Đứng lại, ở lại đây cắn hạt dưa với ta!” Li Nguyệt trừng mắt, hận không thể đem Tư Mệnh xé thành tám miếng, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thần Tài: “A Bảo đúng là một tên tiểu nhân lòng lang dạ sói, khoe ân ái, đáng chết!”

Văn Khúc Tinh cảm thấy ba chữ “khoe ân ái” này hoàn toàn không phù hợp với Thần Tài, rụt rè nhắc nhở nàng: “Công chúa, A Bảo với A Phủ không phải tình lữ.”

“À, hắn chỉ không nhớ thôi.” Li Nguyệt khinh thường nở nụ cười, không phải tình lữ?

Không phải tình lữ thì sao năm đó lại bị bổng đánh uyên ương? Cũng may là mệnh nàng và Thần Tài còn tốt, hai người kia thì quá xui xẻo bị đánh vào luân hồi mà thôi. Nhưng hai người may mắn là nàng và Thần Tài vẫn có sự đối lập, A Bảo thì vui vẻ rồi, cái gì cũng quên sạch sẽ, chỉ có nàng mấy nghìn năm vẫn cứ phải ngóng trông một người, nhìn hắn sinh ra, rồi lại nhìn hắn chết đi.

Chỉ có hai tên xui xẻo kia là chẳng còn nhớ gì hết.

Hơn nữa mấy trăm năm gần đây Tư Mệnh và Diêm Vương còn hợp mưu, hai người bọn họ còn không kịp có thời gian nhớ lại chuyện cũ, đã phải tiếp tục đầu thai.

Nói trắng ra, kẻ xui xẻo nhất chính là nàng!

Văn Khúc Tinh quyết định im lặng là vàng, nữ nhân quá đáng sợ, đặc biệt là nữ nhân đang tức giận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.