Mỗi ngày của Chiết Chi trôi qua rất bình thản, ở trong văn phòng chơi game rồi xem phim, sau đó lăn lộn với đống cà phê, có một số việc quen tay hay việc, cà phê bị giày vò một thời gian, cuối cùng hương vị cũng tốt hơn, nhưng mà Chiết Chi từ chối thưởng thức, cao nhã là cái gì chứ? Không có chút quan hệ nào với cô.
Kiếp này của cô không thể nào cảm thụ được hương vị của cà phê!
Hoa Cường rất nhiều lần hỏi cô vì sao không thích muốn cà phê, Chiết Chi nhìn ba ruột của mình, cũng không thèm che giấu: “Quá đắng.”
Hoa Cường: “…………”
“Con không hiểu nổi sao các đại gia lại thích uống thứ đồ đắng như vậy. Cho nên con cũng ngại cho nhiều sữa.” Chiết Chi vô cùng buồn rầu, mỗi ngày cô đều không cẩn thận cho sữa ít đi một chút, kết quả một đám người lại che lương tâm mà khen ngon.
Cái thứ đắng muốn chết này, rốt cuộc uống ngon chỗ nào chứ?
Qua vài lần cuối cùng Chiết Chi cũng biết bọn họ muốn làm gì, còn không phải là tìm mọi cách lấy lòng cô sao, để cho ba và chị cô có thể nhìn trúng.
Nếu đã thế...
Vậy thì cứ uống nhiều cà phê vào.
“Hơn nữa, sữa cũng đắt, cà phê đắng một chút có thể nâng cao hiệu suất làm việc!” Chiết Chi nói vô cùng nghiêm túc.
Hoa Cường: “……”
Cho nên, hai ngày nay bọn họ phải uống cà phê đến mức sắp mất cả vị giác, là vì nguyên nhân này?
Hoa Cường làm sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nuong-nguoi-cau-nham-than-roi/3088966/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.