Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ là, băng tuyết trong lòng trong nháy mắt như đắm chìm trong ánh mặt trời tháng ba, trên mặt băng của người nào đó, còn mang theo nhất mạt gió nhẹ loại ôn hòa hơi ấm nụ cười, chậm rãi hướng mình đưa ra đôi tay.
Tiết trời mùa thu, trong phủ hoa quế nở rộ, từng cụm, đỏ cam, vàng nhạt, chật ních trên cành, tư thái khác nhau, đua nhau tỏa hương. Gió thu nhẹ đưa, mùi thơm ngát nhẹ nhàng thấm vào trong lòng, khi có khi không, khi nhạt khi nồng, làm lòng người cũng mơ hồ, thoáng như mộng cảnh.
Hoàng hôn, bên trong viện một mảnh 喧 náo nhiệt, tràn đầy không khí vui mừng.
Nhìn trên mặt các di nương tỏa ra hạnh phúc, trong lòng Ngạo Tình cũng thoải mái không ít. Ít nhất thêm mấy Hầu Tử có thể làm cho gia gia vui vẻ hơn.
"Ta nói, lão hầu gia hiện tại mười phần là lão Hầu(khỉ) vương, ngươi hồ nháo nhiệt tình, quá khôi hài rồi." Nhã Nhã đi qua, người tựa như ngã trên bàn đá, cười đến quyến rũ.
"Đó là tự nhiên, nếu tương lai công công(bố chồng) nhà ngươi mà có mấy tôn tử, muốn không phản lão hoàn đồng cũng không được." Ngạo Tình cố ý trêu đùa Nhã Nhã, vẫn không quên nháy mắt với Dung Hi, Dung Hi rất chân chó chạy tới, Ngạo Tình lại nói "Chưa kết hôn mà có con cũng không phải là không thể."
Nàng nhỏ giọng nói rồi lại cười lớn lên, chọc cho Dung Hi một hồi cuồng nhiệt, "Ngạo Tình, biết ngươi đã lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nu-chinh-cua-hoang-tu/3743641/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.