Bên ngoài hiên nhà, cơn mưa trên cao rơi mãi không ngơi ngớt, như thể ông trời muốn đổ cả một thác nước xuống trần gian. Chiếc đài radio nhỏ đang phát bản tin buổi chiều, thi thoảng lại xen kẽ vào một vài tiếng rè rè. Dương ngồi ngay cạnh ô cửa sổ, đối diện cậu là Bảo đang cặm cụi làm bài tập. Từ hôm Dương rời khỏi căn nhà ấy đến nay cũng đã hơn một tháng rồi, thời gian trôi qua rất nhẹ nhàng. Dương nhận ra đây mới là cuộc sống mà cậu từng mơ ước trước đây. Thật bình dị, an yên cùng với người mình thích đi qua hết ngày này sang tháng nọ.
"Anh Dương! Bài này khó quá! Anh biết không, chỉ em với!"
"Nếu là môn Ngữ Văn thì anh còn có thể giúp cho em, còn môn Lí thì.." Dương ngượng ngùng cười trừ. "Hay là để anh hỏi bạn anh xem!"
"Vậy thôi ạ! Không nên làm phiền người ta anh ạ!"
"Anh xin lỗi.. Nếu lúc trước anh mà chịu chú tâm học hành thì giờ giúp em làm bài được rồi!"
"Ối giời.. Anh lại xin lỗi.. Không có gì đâu, ai mà chẳng mắc sai lầm, quan trọng là biết nhìn nhận và sửa sai đúng lúc mà thôi!"
Bảo mỉm cười thật tươi đến nỗi híp cả mắt, rồi lại cắm cúi vào đống bài tập. Dương đóng máy tính, tạm gác việc viết truyện một bên, rồi tiến lại gần và hôn lên trán Bảo một cái thật nhẹ. Cậu chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc đến như thế. Mọi thứ ngay lúc này, không phải là tốt nhất, nhưng là tuyệt vời nhất với cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-noi-tuong-tu-chi-danh-cho-rieng-cau/3373789/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.