Tiếng loa của đài phát thanh ở ngã tư đường vang lên thật ầm ĩ. Thế nhưng thứ âm thanh ồn ào đó dường như không thể ảnh hưởng gì nhiều đến giấc ngủ của An. Tối qua cậu bị những cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc nhiều lần. Khi thật sự chìm vào giấc ngủ thì là lúc trời sắp sáng.
Những ánh sáng đầu ngày xuyên qua tấm màn cửa rồi len lỏi vào phòng. Chiếc điện thoại với công dụng như một chiếc đồng hồ báo thức đang nằm trên đầu giường lại vang lên inh ỏi, An ngán ngẩm tắt nó đi. Cậu có thói quen đặt gần chục cái báo thức hẹn giờ trên điện thoại, nhưng hầu như đều vô tác dụng và đều bị tắt đi bởi chính An. Đến khi nghe thấy tiếng từ dưới nhà í ới của ba mẹ gọi cậu bên dưới lầu, An mới chịu mở to mắt lên nhìn đồng hồ. Và kết cục tệ hại là hôm nay cậu lại trễ chuyến xe buýt. An đến trường cũng là lúc cổng đã đóng lại. Bác bảo vệ mãi rồi cũng quen mặt với An, lần nào cũng mỉm cười hiền từ, lắc đầu rồi mắng mỏ cho vài câu và mở cửa cho An vào.
Cậu chạy như bay qua những dãy hành lang dài. Thế vậy mà cậu vẫn không qua mắt được các thầy cô đang trực trong văn phòng Đoàn. An bị nhắc nhở và nhận hình phạt phải ở lại dọn dẹp thư viện trường sau giờ học. Cậu chán nản đi lên đến lớp, yên vị vào chỗ ngồi, mặc cho nắng sáng đang đổ vào người cậu đến nóng ran hết lên mà chỉ biết gục đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-noi-tuong-tu-chi-danh-cho-rieng-cau/2649489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.