Từ lúc về Hồng Lộ đến giờ, việc của tôi mỗi ngày chỉ là ăn, ngủ, đọc sách và chép kinh để luyện chữ. Mỗi ngày thức dậy soi gương lại thấy gương mặt phúc hậu thêm một chút. Kế hoạch ăn chay để lấy lại vóc dáng mảnh mai chưa thể thực hiện được, vì ở phủ Tiết độ sứ chẳng có người nào nấu món chay ngon như đầu bếp ở Dưỡng Chân Trang.
Bấy giờ là giữa mùa hạ, trời nóng đến mức tôi lười bước ra khỏi phòng để ăn trưa. Hôm nay lão già có việc ra ngoài, bác Dương rất hiểu ý, dặn người mang cơm đến tận phòng cho tôi, còn thêm cốc trà hoa cúc. Đánh chén no nê, tôi lăn ra ngủ một giấc đến chiều, xem như để tạm quên đi cái nóng.
Căn phòng mở tung cửa sổ, chỉ rũ nhẹ một bức màn thưa. Thảng hoặc, một cơn gió nhẹ thổi vào đưa theo hương mộc lan cuối mùa.
Lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng chổi ai đang quét sân, từng nhát đều đều, khô khốc.
Sột soạt... sột soạt...
Tiếng động lặp đi lặp lại như làm phiền khiến tôi khó chịu, khẽ chau mày, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.
Mùi nồng nồng của lá khô đang cháy như tiếp thêm sức nóng, cả người tôi hâm hấp, mơ màng không rõ là mê hay tỉnh.
Tôi hé mắt, nhìn thấy những hình ảnh thân thương đã không gặp từ lâu lắm.
...
"Tuệ An giỏi quá, quét sân nhanh hơn dì rồi!"
"Lần trước dì dặn cháu phải giúp mẹ làm việc nhà, cháu không có quên đâu!"
Tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955461/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.