Sau khi tạm biệt Trần Cụ, chúng tôi mất thêm gần một ngày loanh quanh trong núi. Tôi vừa ốm dậy đã đi xa, thêm vùng rừng núi ẩm thấp, khí hậu thất thường nên người cứ không tỉnh táo.
- Mợ cả, cô Phong, hôm nay chúng ta nghỉ sớm nhé, vừa đến thị trấn dưới núi tôi sẽ tìm chỗ trọ! – Người phu xe lo lắng cho sức khỏe của tôi.
- Em vẫn ổn mà anh Thân! – Tôi gắng cất giọng líu lo. – Trời vẫn còn sớm, em nhớ mấy món chay ở Dưỡng Chân Trang lắm rồi!
Có tiếng cười khe khẽ vọng lại, xe đi nhanh hơn một chút. Tôi vén mành tre nhìn ra phía trước, ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng làm tôi phải nheo mắt, qua con dốc này thôi là đã đến đồng bằng. Về nhà sớm hơn một ngày, chúng tôi sẽ có thêm một ngày để thu xếp. Tôi vẫn chưa biết nên dùng lý do gì để kêu gọi dân chúng ở Yên Bang tập trung quân đội và lương thực. Cuộc chiến với Mông Cổ chưa chắc đã nổ ra, tôi không thể làm lòng dân xáo động trước khi tin tức từ tiền tuyến đưa về. Có cách nào danh chính ngôn thuận, không làm mọi người lo sợ mà vẫn có được sự chuẩn bị tốt nhất không? Nếu tiên sinh là tôi, lão sẽ làm gì?!
Đang mải suy nghĩ, tôi không để ý xe ngựa đã đi chệch khỏi đường mòn. Chị tôi dường như cũng nhận ra sự lạ, khẽ hỏi:
- Anh Thân, sao vậy?!
- Cô hãy vào trong xe, tôi nghĩ chúng ta gặp cướp rồi! – Anh thấp giọng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955444/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.