Trời vừa hửng sáng đã đổ trận mưa to lại thêm gió đông khiến tôi rét run cầm cập. Bọn tôi bèn trú vào một mái hiên, chắc mẩm nơi này trước đã từng là một hàng chè đông đúc. Co ro trong tấm áo tơi, tôi đưa mắt nhìn mưa rơi rào rào trên mái lá rồi nói bâng quơ:
- Mươi ngày nữa là đến Tết ông Công ông Táo rồi, phải chi ta đuổi được bọn Thát đi trước lúc năm mới về ông nhỉ?
Góc bên kia, ông Đảm cũng tựa cột nhìn ra màn mưa mù mịt, giọng buồn buồn đáp:
- Ừm. Nhóc không nhắc thì ta cũng quên mất Tết thế nào rồi.
Lời ông nói làm tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi chợt nhớ ra, mấy chục năm qua ông cô độc sống ở ngôi chùa trên núi Thiên Thai, ngày đầu năm, giữa năm hay cuối năm cũng đều như nhau cả, làm gì có người thân để quây quần. Tôi bèn đến gần ông thỏ thẻ:
- Chừng thanh bình rồi ông đến ở hẳn với bọn cháu đi. Tết ở làng Vạn Niên vui lắm! Cháu sẽ đưa ông đi khắp nơi cho lũ trẻ đến chúc Tết, chỉ sợ lúc đó ông phải phát tiền mừng mỏi cả tay, rỗng cả túi!
Gương mặt nhiều nét khắc khổ giãn ra đôi chút, ông Đảm khẽ mỉm cười khiến tôi cũng vui lây. Tôi lại tựa cằm lên gối nhìn mưa, nghĩ về bao nhiêu chuyện cũ. Bốn năm trước, lão già có việc công ngay mồng một nên cho phép tôi đi chúc Tết một mình. Tôi ăn mặc thật đẹp, nhờ chị tết tóc thật xinh rồi la cà mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955409/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.