- Chiêu Minh vương, xin hỏi vương định nằm lì ở phòng của kẻ hèn đến lúc nào? – Tôi rời mắt khỏi khung thêu, nói vọng về phía Quang Khải đang nửa nằm nửa ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ đọc sách.
Sau cái hôm tôi đến Hoàng giang, Quang Khải đã nhanh chóng gửi tôi đến ở cùng với em gái của lão già, rồi ngày nào hắn cũng vác mặt sang ngồi lì từ sáng đến chiều. Tôi cứ mặc kệ hắn ở đấy vì còn bận thêu một chiếc khăn tay có hình mộc lan hệt như cái mà công chúa Thuận Thiên để lại cho lão già. Chiếc khăn thật đã được tự tay lão trả về cho ông Đảm vào cái đêm tập kích bộ đầu Triều Đông, song tôi vẫn muốn thêu lại một chiếc để lão giữ làm kỷ niệm. Tôi đã từng ngắm nghía đóa mộc lan thêu dở ấy rất nhiều lần nên nhớ rõ như in nhưng tôi vốn không quen việc thêu thùa nên làm mãi vẫn chưa ưng ý. Quang Khải cũng không làm phiền tôi, chỉ ngồi một góc hết đọc binh thư lại luyện chữ, tuy nhiên chốc chốc lại có kẻ hầu đến tìm hắn xin chỉ thị về việc tuần tra ở hành cung. Thành thử, tôi tìm cách đuổi tên bằng hữu này đi để được yên tĩnh.
- Dẫu gì ở Hoàng giang ngươi cũng đâu quen biết ai. Bản vương ở lại đây bầu bạn, ngày ngày có người đến hầu hạ, dâng sản vật, ngươi còn không biết tạ ơn? – Tên hoàng tử đáp, giọng nói ngang phè.
- Bẩm vương, hiện kẻ hèn đang tá túc trong khuôn viên dành cho công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nien-hoa/2955383/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.