Dương Thạc ngồi một lúc liền ra về, lão nương ta bị Hàn Nhuận bế về phòng, ta ngoan ngoãn đến độ nép vào người anh.
Anh giận lên thì đáng sợ lắm đấy!
Nhưng ta đây nào cố ý đâu......chỉ là tình thế cấp bách bất quá ta xin lỗi một tiếng a!
Hàn Nhuận đặt tôi xuống giường, tôi ngồi xếp bằng lại, hai tay nắm chặt trong túi áo. Anh đứng trước mặt tôi im lặng chẳng nói gì, tôi thấy áy náy nên chỉ cúi gầm mặt chỉ sợ anh giận lại nói tôi là đồ thất hứa, vậy thì danh dự của tôi liền bị hạ bệ.
- Em vừa sáng hứa gì?
- ..........................................
- Còn không chịu nói?!
- Em....em...em nói là được chứ gì?
- Thế nói anh nghe em hứa gì?
- Em....hứa....chỉ cần anh giúp em đuổi được Sara về....em sẽ.....sẽ.....
- Sẽ thế nào................?
- Sẽ.....lập tức tha lỗi cho anh...........xóa hết luôn không tính chuyện cũ.........
Nói xong tôi chỉ biết xấu hổ không thôi! Cái gì mà tha thứ hết? Tôi sợ Sara đế mức điên rồi, chỉ giúp chuyện nhỏ nhặt này thì xóa luôn chừng ấy lỗi trước giờ...........
Tôi thiệt muốn cắn lưỡi tự tử, đã vậy anh còn chơi trò nghiêm hình tra hỏi.....bức người quá rồi. Nghe thấy tiếng anh cười tôi còn mặt mũi nào xưng danh nữa chứ, anh vẫn im lặng như rằng chờ tôi nói tiếp điều anh muốn nghe.
- Cùng lắm.........em xin lỗi anh.......anh sẽ không chấp em chứ? Trước kia anh cũng nói em làm sai gì cũng không chấp em mà...........em xin lỗi thật đấy!
- ............................................................
- Em....em sẽ khuyên Kì Băng mà.........
- ............................................................
- Em cùng anh ăn tối nha! Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-sat-thu-yeu-anh-nhe/1096500/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.