Mỗi một nhịp tim, hơi thở.....đều làm tay chân tôi mất dần cảm giác
Tôi không chống cự...mặc anh cướp đi hơi thở của mình từng chút một.
Chỉ một cái cạm lưỡi, một cánh môi anh ngậm lấy bờ môi tôi....từng mạch máu từng chút từng chút vỡ ra.
Anh buông tôi ra, anh nhìn sâu vào đôi mắt của tôi, ánh mắt ấy chính là nó.....ánh mắt dịu dàng đến lạ thường mà không ai bước qua tôi có thể để lại ánh mắt đó.
Anh cười với tôi, nụ cười khiến đầu óc tôi như nổ tung, tôi điên rồi....
- Anh....anh....Hàn Nhuận anh.....
- Anh nhớ mình đâu cắn trúng lưỡi em đâu! Sao thế muốn thử lại không?
- Đồ sắc lang! Anh giỏi lắm anh....tôi sẽ...sẽ
- Này! Em đừng có mà ăn nói không chứng cứ thế chứ, em bảo anh " có giỏi thì đấu võ mồm xem...." anh chỉ đang thi hành thôi mà.
- Anh...em bảo anh có giỏi thì " đàm phán" cứ không bảo....ái
- Anh không hiểu ý em, thế giờ có thể "đàm phán" rồi
- Đi chết đi!
Tôi ngồi bật dậy, lấy gối chọi vào người anh. Phát điên mất, anh đơn thuần đến ngộ nghĩnh, con người gì mà IQ và EQ chẳng có tí xuất sắc thế chứ. Chỉ là nghĩa bóng thôi cũng bị anh cho thành nghĩ đen một cách tráo trợn. Tôi chẳng hơi đâu đấu khẩu với anh, tôi lấy laptop ra lại rồi ngồi nghịch.
Anh vẫn chưa chịu rời đi, ngồi mà lấy vẻ mặt thích thú cười trêu tôi. Nếu tôi là cô gái 17t như trước thì anh xem chừng cái mạng nhà anh đi chứ mà ngồi đó cười khoái chí.
- Này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-sat-thu-yeu-anh-nhe/1096482/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.