- Anh lấy đâu ra mấy vật dụng này vậy?
- Lúc nào anh cũng để hộp cứu thương trong xe mà
- Sao anh không mang theo thuốc giảm đau hay thuốc tê gì đó?
- Anh không cần
Tôi thấy khiếp thật! Mặc dù lượng thuốc trong súng có thể làm tôi mất đi hoạt động ở vùng bị thương nhưng không có nghĩ là tôi không đau. Viên đạn mau chóng được lấy ra....sắc mặt tôi kém hơn mười phần so với lúc dùng khẩu khí đối chọi với đám người kia.
Trán tôi đầm đìa mồi hôi, tóc ướt do nước biển vẫn chưa khô lại thêm phần rũ rựa. Mặt tôi trắng ra, sắc môi cũng nhợt nhạt.....nhưng tôi vẫn cứ " thao thao bất tuyệt" với Hàn Nhuận.
Anh khâu lại vết thương cho tôi, dường như khi cơn đau dâng đến đỉnh điểm thì mọi tác động kế tiếp chỉ nhẹ như cơn gió.........
Trên bầu trời ánh sao lấp lánh, những ngôi sao tuy chỉ nhỏ nhoi nhưng ánh sáng từ nó phát ra mang vẻ đẹp kì lạ. Nó huyền ảo, yếu ớt, nhỏ nhoi nhưng giữa bầu trời mây đen vây kín....nó vẫn sáng.
Tôi muốn như ngôi sao.
Nhỏ thôi....
Yếu ớt thôi......
Nhưng vẫn tỏa sáng..........
Dù có ở giữa bầu trời u tối nó vẫn sẽ không bị che lấp, khi trời mưa nó sẽ biến mất nhưng rồi nó sẽ quay lại....dù không ở cùng vị trí đó nhưng nó vẫn phát sáng.........
- Nhuận ca. Anh thích làm sát thủ chứ?
- Sao hỏi thế?
- Em không thích công việc này......em có ước mơ riêng.........nhưng em không thể quên bản thân mình là ai. Em không dứt bỏ những việc làm này.........
- Ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-sat-thu-yeu-anh-nhe/1096468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.