5h sáng hôm sau 
Trong khi mọi người còn đang say giấc thì Tuấn đã xách đít đến phòng An Kỳ với tâm trạng vui vẻ,phấn khích,hồi hộp.Không thể chờ đợi thêm được nữa anh liền mở cửa ra,đập vào mắt anh đầu tiên là bóng hình một cô gái ngồi trong gốc,lưng dựa vào tường khóc nức nở,tay thì ôm khư khư sấp ảnh 
Tuấn di dời tầm mắt đến chiếc bàn,"Lá thư vẫn còn đó chắc có lẽ cô ấy chưa đọc" 
Nhớ tôi à-Anh đi đến ngồi xuống cạnh An Kỳ,nghe tiếng nói cô liền ngước đôi mắt long lanh nước xinh đẹp nhưng đã sưng lên vì khóc.Nhìn gương mặt người con trai cô ngày đêm nhớ thương chỉ muốn được chạm vào một lần nhưng cô lại chẳng đủ can đảm vì biết hình ảnh này cũng chỉ là khung cảnh giả dối,cô sợ cái cảm giác nhận ra sự thật rằng tất cả cũng là do cô đa tình nhớ người ta đến nỗi sinh ra ảo giác. 
Sao cứ ám tôi mãi thế-nói rồi cô cúi mặt xuống khóc tiếp bộ dáng trông rất đáng yêu nhưng lại vô cùng bi thương.Tuấn nhếch lên một nụ cười méo mó,tim anh khẽ nhói lên tự trách bản thân tất cả mọi thứ là do bản thân anh gây ra khiến An Kỳ người con gái anh yêu phải chịu tổn thương tuy không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ 
Tôi thích ám em đó thì sao-Tuấn vươn tay kéo An Kỳ vào lòng mình siết chặt 
Biến ra khỏi đầu tôi nhanh,cái tên khốn kiếp,không biết điều-cô lắc đầu ngoày ngoạy như muốn xua tan đi thứ gì đó nói cách khác là muốn xua tan đi bóng hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-kieu-ngao-va-anh-chang-playboy/2100853/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.