"Tuyết Nhi, anh yêu em" - Hắn nắm tay nó
Nó mỉm cười "Em cũng yêu anh"
Nó và hắn ôm nhau dưới hoàng hôn, khung cảnh rất lãng mạn và bình yên,bỗng nó thấy hắn dần xa, nó cố chạy theo với tay hắn nhưng không được,hắn đi xa nó rồi, hắn bỏ nó lại một mình.
"THIÊN VŨ" - Nó tỉnh dậysau cơn ác mộng đó, trán nó thấm ướt mồ hôi, nó cũng đã rơi nước mắt, sự thật là sự thật, nó không thể chối bỏ, nó ôm đầu khóc "Thiên Vũ."
Đối với nó, đây là cơn ác mộng khủng khiếp, nó chỉ ước sao mình chưa từng tồn tại, như thế thì không ai phải chết.
"Ông bà nội, Ba, Thiên Vũ" - Nó khóc "Tại con mà mọi người ra đi, tại con cả, tại con" - Nó tự trách mình
Tú Tuệ đi vào thấy nó như thế cũng thật tội nghiệp "Tuyết Nhi"
"Chị" - Nó ôm chầm lấy Tuệ, cô vỗ lưng nó "Em bình tĩnh, chị có chuyện muốn nói"
Nó thả Tuệ ra, gạt nước mắt "Chuyện gì?"
Tuệ nghiêm túc "Chuyện là...chị muốn em đi du học, chẳng phải em thích thiết kế thời trang sao?"
Nó khó hiểu "Sao chị lại muốn..."
Tuệ cười "Chuyện đó em không cần biết, cứ nghe lời chị, em sẽ tìm được câu trả lời"
Nó do dự "Nhưng Thiên Vũ vừa mới mất, chắc chắn Ba Mẹ anh ấy không chịu nổi đâu"
Tuệ nắm vai nó "Chúng ta sẽ qua đó thăm hỏi họ rồi xuất phát"
"Khi nào?"
"Thứ 7 tuần này" Tuệ chắc chắn, nó thở dài "Được"
"Tốt lắm"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909336/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.