Sáng hôm sau, nó gọi Thư đến nhà, cả 2 ở phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, nó chợt im lặng "Sao thế chị?"
"Em...có zì muốn nói với chị ko?" Thư bất ngờ làm rơi cả cái nĩa trên tay "Chị...chị nói zì...zậy?"
Nó nghiêm túc nhìn thẳng mắt Thư "Em đừng zấu nữa, chị biết hết rồi,chuyện đó...em đã bị tổn thương rất nhiều rồi, zậy sao em lại...ko chịunói ra cho ko khó chịu nữa?"
Thư cười khẩy "Khó chịu tổn thương em đã quen rồi, có nói cũng như ko nói mà thôi, chả ích zì. Zờ em đãbiết...chị căm hận bà ấy như thế nào rồi, em cũng có cảm giác zống chị"
"Zậy tại sao còn nói giúp cho bà ta?"
Mắt Thư rưng rưng "Tại sao à? Zì bà ta ép em làm thế, nếu như em ko làm,chuyện đó...bà ta sẽ nói ra hết tất cả, lúc đó...em làm sao?"
Nólạnh lùng "Ngốc! Gia đình bà ta chắc chắn ko muốn bẽ mặt, nếu em ko làm, chị chắc chắn bà ta ko dám tiết lộ nó ra, tất cả vì danh tiếng"
"Đúng là như zậy, nhưng bà ta còn nhiều cách lắm, ví dụ như...hành hạ, khi em còn nhỏ, lúc em khóc mà ko chịu nín thì bà ta đã trói tay chân em lạivà để trong bồn nước rồi khóa cửa lại, chị nghĩ sao?"
"Chị..."
Reng...Reng...Reng...
"Alô?"
[Tuyết Nhi, con vào phòng, xem trong ngăn tủ của Ba có cái phong bì màu xanh dương ko?]
"Ba đợi con tí, đợi chị tí"
Nó chạy vào phòng lục hết ngăn này qua ngăn khác nhưng ko có phong bì nào cả "Ko
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909328/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.