"AAAAAAAAAAA"
"Tuyết Nhi!"
Cả nhà đang lo lắng bên ngoài trong khi đó chả biết nó bị zì hay có thể lắm là sốc quá có ý tự tử ko chừng.
Cạch...Cánh cửa mở ra, nó đầu tóc bù xù, mắt thâm quần sưng húp, mặt hốc hác hẳnra. Mẹ nó ôm nó vào lòng "Tuyết Nhi, con ko sao chứ hả?"
.......
Bà thả nó ra "Tuyết Nhi à, sao con phải hành hạ mik zậy?"
Nó cười "Hahaha hành hạ? Bà ta mới hành hạ tôi, chính bà ta, tất cả là bà ta"
"Tuyết Nhi, cậu bị sao zậy? Sao cậu lại ăn nói như thế chứ?" - Nhỏ
Nó với ánh mắt căm hận nhìn nhỏ "Làm cái zì? Nói cái zì? Hahahahahaha"
Nó đóng cửa cái rầm lại, cả nhà nó lại chìm trong lo lắng, nó bên trong khóc, khóc và khóc.
Tối đến, Mẹ nó ngồi ở ngoài đợi nó ra, ko ăn ko uống zì cả dù ông Lục nàinỉ như thế nào, nó mở cửa bước ra uống nước thì nghe tiếng tivi mở nênlại phòng khách xem, thì ra đó là Mẹ cô, bà đang ngủ gật. Nó đi zô phòng mik đem mền ra đắp cho bà rồi xuống bếp lấy nước, bà mở mắt dậy đi theo cô xuống bếp thì thấy cô nằm bât động trên sàn cùng vũng máu.
"Ko ko, TUYẾT NHI!"
Nó và Ba mở cửa chạy ra ngoài, nó lại gần lấy khăn lau mồ hôi cho bà "Mẹ ko sao chứ?"
Bà cầm tay nó khóc "Mẹ mơ thấy con chết ở dưới bếp nhưng may chỉ là giấc mơ nếu ko thì ko biết Mẹ sống sao"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909315/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.