Các y tá đẩy giường nó đi, Mẹ nó sốt ruột:
- Chúng tôi zô thăm nó đk ko bác sĩ?
- Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mọi người hãy giữ yên lặng.
Ba nó zui mừng:
- Cảm ơn bác sĩ.
- Ko có zì - Ông bác sĩ đi khỏi.
Cả nhà nó liền kéo vào phòng bệnh của nó, mọi người bu quanh giường bệnh, Mẹ nó ngồi xuống ghế nắm lấy tay nó:
- Con gái, Mẹ rất vui khi con ko sao, con hãy ngủ 1 giấc rồi tỉnh dậy với cả nhà nha con.
Tú Tuệ lại gần giường bệnh nó:
- Tuyết Nhi, chị xin lỗi em, đáng ra ko nên quen biết em để bị như thế này, làm mọi người lo lắng và sợ cũng chỉ vì chị.
Mẹ nó nắm tay Tuệ cười hiền:
- Ko phải lỗi của con, đừng trách bản thân mik, Mẹ cấm ko cho con nói zậy nữa nghe chưa?
Tuệ nắm lấy tay Mẹ nó cười rồi thôi, hôm đó mọi người tay phiên nhau chămsóc cho nó, đến 7h tối hắn đến thay ca cho Khánh Du, nằm sao mà ngủ quên nó luôn rồi. Khi ngủ còn nắm lấy tay nó, ngón tay nó cử động khiến hắntỉnh giấc.
- Em tỉnh rồi à Tuyết Nhi? - Hắn lo lắng cho nó
Nó mệt mỏi mở mắt nhìn hắn, vẻ mặt lạ lẫm:
- Anh là ai zậy? Đây là đâu hả?
Hắn bất ngờ:
- Em...anh là Thiên Vũ, em ko nhớ sao?
Nó cười:
- Ko, tôi ko quen anh mà, đây là đâu zậy?
Hắn mở mắt to nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-nhoc-dang-iu-va-chang-trai-lanh-gia/1909283/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.